Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ & thư giãn trên TinhQuan.COM. Các bạn muốn nạp xu & mua truyện xin vui lòng liên hệ Zalo: 096.126.5896 hoặc Fanpage FB Tinh Quán Truyện. BTV online 24/24h. Nạp xu xong sẽ có link đọc full ngay ạ !. Tác giả có truyện hoàn thể loại ngôn tình đã có 3000view vui lòng liên hệ Fanpage Tinh Quán Truyện để đăng ký quảng cáo truyện ạ !. Tác giả đăng tự do có thể tạo tài khoản & đăng truyện ngay ạ. Tác giả tự do có thắc mắc nào vui lòng liên hệ Fanpage Tinh Quán Truyện để được giải đáp ạ !. Trân Trọng !

KHAI TRƯƠNG DỊCH VỤ WEBSITE:

Dịch Vụ Website: Website giới thiệu dịch vụ, sản phẩm giá chỉ từ 2.900k. Vui lòng liên hệ qua SĐT, ZALO: 096.126.5896 Hoặc Facebook: Đoàn Văn Hùng
Trái Tim Phản Nghịch

Trái Tim Phản Nghịch

0.00/5 (0 đánh giá)
  • 45
    Chương
  • 2.5K
    Lượt Xem
  • 1
    Yêu thích
  • 1
    Theo dõi
  • 0
    Bình luận
  • 0
    Đề cử
Truyện có chứa nội dung 18+, vui lòng không đọc nếu bạn chưa đủ 18 tuổi.
Giới Thiệu

Đánh Giá

Giông Trong Tâm, Tình Trong Mắt 1.6K
Giông Trong Tâm, Tình Trong Mắt

TrailerTiếng đế giày nện xuống sàn gạch bóng loáng vang lên nhưng âm thanh “cộp,cộp” rồi bất chợt dừng lại trước 1 cánh cửa mà đưa tay lên gõ “cốc, cốc”:⁃ Báo cáo, K25 “Nhạn” theo lệnh điều động đã có mặt!Sau câu đấy, giọng nói của người đàn ông trung tuổi bên trong truyền ra:⁃ Vào đi!Cánh cửa được mở ra, bước vào là dáng người thon gọn của 1 cô gái với gương mặt xinh đẹp đến mê mẩn phải mạnh.Cô đi lại phía người đàn ông trong quân phục màu xanh mà nghiêm mình tay chào quân đội.⁃ K25 “Nhạn” đã sẵn sàng tiếp nhận nhiệm vụ!Người đàn ông khẽ gật đầu 1 cái rồi đi lại bàn làm việc của mình, lấy trong tập tài liệu ra 1 bức ảnh để lên bàn mà nói:⁃ Nhiệm vụ mật, cấp trên hạ lệnh cho cô tiếp cận người này vì nghi ngờ anh ta có liên quan đến 1 đường dây buôn vũ khí xuyên quốc giaCô tiến lại gần, đưa tay cầm bức ảnh lên, người đàn ông ở trong đấy cũng còn khá trẻ, ăn bận vest Tây sang trọng, đặc biệt gương mặt mang vài phần cuốn hút, từng đường nét như được tạo ra từ nghệ nhân tài giỏi, rất khó để thấy được 1 khuyết điểm nào.⁃ Thông tin về anh ta?⁃ Vũ Khải Huy, 35 tuổi, sở hữu khối tài sản đồ sộ. Hiện là Chủ tịch của khách sạn 5 sao bậc nhất ở tỉnh D - Ngự Thiên. Bên cạnh đó cũng nắm trong tay 1 số bất động sản, nhà hàng, quán bar. Sức ảnh hưởng của anh ta cũng có phần liên quan đến kinh tế nước nhà, thế nên nhiệm vụ này cần phải bí mật, không được để lộ sơ hở. Nếu như bị nghi ngờ, lập tức rút khỏi. Chuyên án này khá nghiêm trọng, tránh bứt dây động rừng.⁃ Tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ!Ông ta nghe vậy hài lòng gật đầu, với những thành tích đã lập được, ông khá là tin tưởng với quân của mình chỉ là ông không bao giờ ngờ được, có những chuyện luôn nằm ngoài dự tính. Sau đó lấy ra 1 phong thư rồi đưa cho cô:⁃ Đây là vé máy bay bay đến tỉnh D vào sáng mai, cấp trên đã chuẩn bị sẵn rồi. Tất cả mọi chi phí dù là ăn ở trong nhiệm vụ lần này sẽ được Bộ chi trả nên cô không cần phải lăn tăn điều gì.Cô nhận lấy phong thư rồi khẽ mỉm cười:⁃ Chỉ sợ họ không chịu được độ chi tiêu của tôi thôi.⁃ Đừng lo, hoàn thành nhiệm vụ cô xứng đáng được nhiều hơn thế nữa.⁃ Vậy được, nếu không còn gì tôi trở về để chuẩn bị.⁃ Để đảm bảo an toàn trên Bộ sẽ phái thêm 1 người đến hỗ trợ cô. Quá trình hoạt động vẫn luôn sử dụng biệt danh “Nhạn”.Cô nghe vậy khẽ gật đầu:⁃ Cảm ơn!Nói rồi, cô cũng quay người trở ra ngoài nhưng đi đến cửa thì ông ta lại lên tiếng:⁃ Đông Nghi!Cô sau đó cũng khựng bước mà ngoái mặt lại nhìn, ông ta tiếp lời:⁃ Xong nhiệm vụ này tôi sẽ kiến nghị lên trên thăng quân hàm cho cô. Mặc dù không được công khai, nhưng ít ra cũng là sự động viên cho thành tích mà cô đã nỗ lực lập được.Đông Nghi nghe vậy chỉ khẽ cười 1 cái rồi quay đi, có vẻ như việc mà cấp trên cô vừa nói đối với cô chẳng quan trọng. Ngày cô chính thức ở trong ngành, trải qua những đợt huấn luyện, cô đơn thuần chỉ là muốn tìm ra kẻ đã sát hại ba mẹ mình. Có chức có phận cũng được, mà không cũng được, cô không hề để tâm đến.******Khách sạn Ngự ThiênHôm nay quan khách ở đây đông đúc đứng quây lại ở phòng ăn, Đông Nghi kéo chiếc vali bước vào quầy lễ tân nhận phòng rồi tiện miệng hỏi:⁃ Hôm nay ở đây, có chuyện gì vậy?Nghe thế, nữ lễ tân liền niềm nở trả lời:⁃ À, hôm nay Chủ tịch của chúng tôi đích thân xuống bếp để trổ tài nấu nướng ngay trước mặt Quan khách cho mọi người cùng thưởng thức miễn phí đấy ạ!⁃ Vậy sao?⁃ Dạ, nếu Quý khách có thời gian hãy lại đó thử. Chủ tịch của chúng tôi rất ít khi mới xuống bếp, nhưng anh ấy thật sự nấu rất ngon!Đông Nghi nghe vậy mỉm cười gật đầu, sau đó kéo theo hành lý của mình đi lại phía phòng ăn.1 mùi hương thơm thoảng lan toả cả không gian, tiếng mỡ rán xèo xèo vang lên kích thích dạ dày, cô buông chiếc vali ra rồi len qua đám người đấy mà tiến lên phía trước.Trước mắt lúc này là 1 bàn bếp di động được trải dài, trên đó vô vàn gia vị và thực phẩm, thứ đáng nhìn hơn vẫn là người đàn ông trong chiếc áo sơmi cùng quần âu có quân thêm 1 chiếc tạp dề, gương mặt chuẩn tỉ lệ vàng khiến bao cô gái ở đây cũng chăm chú nhìn.Cái dáng vẻ nghiêm túc làm việc, ánh mắt mang vài phần tâm huyết, bàn tay dẻo dai liên tục chuyển động, dường như anh không quan tâm đến tất cả người đang ở đi, bản thân như rơi vào 1 thế giới của riêng mình. Cẩn thận từng chút hoàn thiện và bày biện ra món ăn đẹp mắt.Quan khách lúc này không ngừng trầm trồ:⁃ Thơm quá!⁃ Anh ấy khéo tay thật, nhìn thôi đã thấy ngon mắt rồi, ăn vào chắc không cưỡng lại được mất!⁃ Cực phẩm như vậy đã xuống bếp nấu thì đắng cay, mặn ngọt thế nào nhất định tao cũng sẽ ăn ngon.Lúc này, Vũ Khải Huy - Chủ tịch của khách sạn 5 sao bậc nhất này lại nhàn nhã cởi chiếc tạp dề ra, không nói 1 lời nào nữa mà quay đi.Nhưng lúc đấy, Đông Nghi bước đến nhìn món ăn mà anh vừa làm xong lên tiếng:⁃ Nếu không nhầm thì đây là Pie bò Wagyu Anh, 1 phần của nó được bán với giá 15.900 USD. Mặc dù là tôi chưa thử nhưng tôi có thể chắc vị của nó không thể giống được với so với Đầu bếp ở đó làm ra được. Nhìn bề mặt của thịt bò là thấy thời gian nướng thịt lâu hơn khiến thịt sẽ dai hơn và không còn giữ lại được mùi vị đặc trưng của nó.Câu nói ấy khiến anh bỗng khựng bước, sau đó quay người lại nhìn hướng thẳng đến cô, mà Đông Nghi cũng không ngần ngại đối mặt với anh khẽ cười:⁃ Nếu anh đã chọn việc nấu ăn trước mọi người như vậy chắc không tự ái khi có người ý kiến về món ăn của mình chứ?Anh nhìn cô 1 hồi, sau đó vẫn không nói gì mà đi lại, đưa tay cắt 1 miếng nhỏ mà đưa lên miệng mình ăn thử. Quả thật Đông Nghi nói không sai, bò có phần dai và mất đi mùi vị gốc của nó.Anh buông dĩa xuống bàn sau đấy bình thản cầm cái đia đó gạt luôn món ăn đấy vào thẳng thùng rác khiến mọi người ở đây tròn mắt. Nhất là sau khi nghe cô nói cái giá của nó càng khiến họ cảm thấy tiếc nuối.Huy lúc này cũng quay người đi, anh tiện với lấy tờ giấy mà lau bàn tay của mình.Người trợ lý của anh vội vàng theo sau chân:⁃ Chủ tịch, anh đừng để ý đến lời của cô ta, người như cô ta làm sao hiểu được những thứ này.Huy đưa tờ giấy vừa lau cho trợ lý của mình cầm, nét mặt vẫn bình thản tiến về phía trước:⁃ Người mà chỉ nhìn qua là biết sai sót ở đâu, dám lên tiếng chỉ ra nó thì không phải tầm thường. Điều tra cô ta xem đến đây với mục đích gì!⁃ Tôi biết rồi, tôi sẽ làm ngay!Ps: Câu chuyện này viết bằng trí tưởng tượng cá nhân, không đụng đến bất cứ tổ chức chính quyền nào. Nó hoàn toàn là hư cấu và rất hư cấu nên chúng ta đọc để thư giãn chứ không phải soi mói so sánh với thực tế.CE nghĩ thế nào nếu nữ 9 là cảnh sát đặc vụ còn nam 9 lại là ông trùm đột lốt 1 doanh nhân?Ngày mai trong nhóm sẽ lên chap đầu tiên, phí vào vẫn 50 kha nhé mng. Mng vào sớm hưởng quyền lợi sớm đc đọc luôn ngoại truyện ko phải chờ đợi như bên ngoài.Trong nhóm thì đầy đủ gia vị, chém hoa quả các loại luôn, lại có ngày 2c trong tuần nữa, ngại j ko vào.

HÀO MÔN CHI ÁI 1.5K
HÀO MÔN CHI ÁI

Trailer“…Trong căn nhà trang trọng với nội thất đều là đồ thượng hạng, giọng nói uất ức của cô gái vang lên:- KHÔNG! CON KHÔNG ĐỒNG Ý! BA BẢO CON PHẢI GẢ CHO 1 NGƯỜI ĐÁNG TUỔI BA SAO?Sau câu đấy, là tiếng quát tháo của người đàn ông:- Giai Kỳ, bao nhiêu tuổi có quan trọng không? Quan trọng là Phương Gia là danh tộc giàu có, con gả vào đấy có thể xem có chút uỷ khuất nhưng sẽ không thiệt.- Không thiệt? Vậy tại sao ba không gả Doãn Cung Linh đi?Cô ta vừa nghe nói vậy cũng vội chen vào:- GIAI KỲ! Mày đừng có thoái thác trách nhiệm cho tao.Liễu Dung sau đó cũng nói:- Cung Linh không gả được, con bé đã có hôn ước rồi.- Trước giờ không thấy dì nhắc đến hôn ước nào, sao mới xảy ra chuyện lại xuất hiện 1 cái hôn ước vậy dì Dung.?Khi ấy, Doãn Dương Đức bực bội quát lên:- KHÔNG TRANH CÃI NHIỀU NỮA! Ba đã quyết rồi, cũng đã nói với bên nhà họ Phương là sẽ gả nhị tiểu thư của Doãn gia, họ cũng chấp thuận rồi!Doãn Giai Kỳ dương đôi mắt đỏ ngàu uất ức nhìn những người có mặt ở đây:- Nói vậy là ngay từ đầu tôi đã không có lựa chọn rồi phải không? Gả tôi cho Phương Gia chỉ là thông báo chứ không phải hỏi ý kiến?!!- Mày đâu đến lượt để Doãn gia hỏi ý kiến, việc trọng trước giờ đều là ba sẽ quyết? Giai Kỳ, mày được sinh ra là người nhà họ Doãn, từ bé đã sống trong vinh hoa của Doãn Gia, cũng nên biết đảm nhận trách nhiệm.- Được! Vậy để hôm nay tôi nói rõ 1 lượt cho tất cả biết. Sự tồn tại của Doãn Giai Kỳ tôi ngày hôm nay không phải là khởi nguồn từ việc báo ân của Doãn Gia các người sao?Doãn Dương Đức nghe vậy cũng sửng sốt rồi quát:- HỖN XƯỢC! Sinh mày, nuôi mày lớn đến chừng này, cơm ăn không cần lo, quần áo mặc không để thiếu, giờ mày lại lôi chuyện cũ ra để nhắc nhở ba mày sao? Năm đó nếu tao không đưa bà ấy về, thì bà ấy còn không có nổi chốn dung thân, cơm ngày không đủ bữa, CÀNG KHÔNG CÓ MÀY NGÀY HÔM NAY!Doãn Giai Kỳ bật cười thành tiếng, hốc mắt đã cay nồng lên ép tuyến lệ trào ra ngoài:- Phải! Nhưng những điều Doãn Giai Kỳ tôi nhận được không phải đều là mượn ân tình cứu mạng của mẹ dành cho ba sao? Năm đó nếu ba không cương quyết đủ lời để đưa mẹ vào Doãn gia, thì chắc gì đã có 1 Doãn Giai Kỳ ngày hôm nay ĐỂ CHO CÁC NGƯỜI CHÈN ÉP, LÀM VẬT HY SINH! Nếu đã nói trách nhiệm của người nhà Doãn gia, TẠI SAO LẠI LÀ TÔI MÀ KHÔNG PHẢI CÁC NGƯỜI?!- Chèn ép?! Doãn gia gặp chuyện, mày là người của Doãn gia nên có trách nhiệm không phải sao? Chẳng qua chỉ là gả mày cho 1 người hơi chênh lệch tuổi tác, còn Phương Gia giàu có nhiều đời, mày vào đấy cũng là sung sướng rồi. Giờ mày ăn nói như vậy, có phải là quá ích kỷ không nghĩ đến đại sự?- Có phải trong mắt ba, sự dạy dỗ mà ba dành cho tôi rất thất bại hay không?- MÀY….!Liễu Dung lúc này thêm vào:- Giai Kỳ, con không muốn gả cũng được, nhưng tình hình Doãn Gia bây giờ, ta e Quốc Ấn ở bên Mỹ cũng khó có thể tiếp tục.Cô nghe vậy liền sửng sốt nhìn sang bà ta, ánh mắt của Liễu Dung chứa đầy ẩn ý như trong câu nói. Giai Kỳ trầm mặc nhìn lần lượt từng người họ mà uất hận khẽ gật đầu. Giọng của cô nghẹn lại chứa đựng tất cả mọi kìm nén, chỉ có nước mắt là không ngừng chảy ra. Gương mặt xinh đẹp vừa quật cường lại vừa có sự mỏng manh yếu đuối đến đáng thương:- Được! Tôi đồng ý gả, nhưng đến hôm nay phải vạch rõ mọi chuyện. Năm xưa mẹ tôi là Mẫn Lan vì cứu ông mà không quản tính mạng, ông đưa bà ấy về Doãn Gia, cho bà ấy có 1 mái nhà để báo ân nhưng bà ấy lại cũng vì ông mà sinh con đẻ cái, an phận thủ thường với cái kiếp chung chồng, bị ngược mà không dám oán, trước giờ chưa 1 tiếng trách hận thì đã qua đời. Suy cho cùng, Doãn gia vẫn là nợ bà ấy. Chị em tôi - Doãn Giai Kỳ và Doãn Quốc Ấn được sinh ra trong gia đình này, chính là mượn ơn cứu mạng của mẹ, nhiều năm qua cố làm hài lòng gia đình các người, mặc dù bị các người đối xử không khác gì người làm trong nhà, nhưng nửa chữ chúng tôi cũng không kêu than, coi như làm việc đổi lấy ăn mặc, suy cho cùng vẫn là chúng tôi không nợ gì các người. Doãn Giai Kỳ và Doãn Quốc Ấn là con của ân nhân đã cứu mạng Doãn gia, những gì mà chúng tôi nhận được từ Doãn gia là BÁO ÂN CHỨ KHÔNG PHẢI BAN ÂN. Ngày hôm nay, Giai Kỳ tôi vì Doãn Gia đồng ý gả cho người đáng tuổi ba mình để cứu nhà họ Doãn. Lần này, DOÃN GIA CÁC NGƯỜI NỢ TÔI 1 ÂN TÌNH, NHẤT ĐỊNH PHẢI LẤY VIỆC CHĂM LO DOÃN QUỐC ẤN CHÍNH LÀ BÁO ĐÁP!*********Ngày cô bị đuổi khỏi Phương Gia, trời mưa tầm tã, Doãn Giai Kỳ đứng trước cánh cổng sắt lớn trạm khắc hoa văn tinh xảo rất lâu, lâu đến mức cả người cô trong chiếc váy trắng ướt lũn như 1 tờ giấy nát ngâm nước, cuối cùng chỉ đanh quay đầu rời đi.Nói là gả cho Phương gia nhưng thực chất chỉ đem thân sang không, không hình thức cũng không danh phận, để giờ đây cô đi giữa lòng mưa quả thực chỉ là 1 con mèo hoang không nhà, không cửa.Doãn Giai Kỳ nhìn thấy 1 căn nhà sập sệ bị bỏ hoang, lại khẽ cười nhạt 1 cái rồi đi vào đó, tiến đến đống rơm trải ra mà ngồi xuống rồi co chân lại vòng tay ôm lấy. Tiết trời mang theo hơi lạnh ùa vào, bao trùm lấy 1 thân thể đã úng nước đến nhàu nát cả tâm hồn, cả người Giai Kỳ run nhẹ lên 1 đợt, tiếng xuýt xoa rất nhỏ, sau đó cô gục mặt xuống đầu gối mình rồi thiếp đi lúc nào.Chỉ cho đến khi bên tai nghe được giọng nói:- Chà, nhà chúng ta nay có khách sao?Giai Kỳ giật mình tỉnh dậy ngước mặt lên, là vài gã đàn ông vô gia cư ăn mặc nhếch nhác đi vào, cô vội vàng đứng dậy:- Xin lỗi! Tôi không biết đây là chỗ của các người!Nói rồi, cô định rời đi thì liền bị bọn chúng chặn lại:- Ây! Đây có phải là nhị tiểu thư của Doãn gia không?- Không nhầm đi đâu được, mặc 1 chiếc váy bẩn ướt cũng xinh đẹp thế này mà.Giai Kỳ có 1 chút run sợ tránh sang phía khác:- Xin lỗi, tôi sẽ đi ngay!Nhưng xem ra bọn chúng không hề có nhã ý để cô đi, hiếm khi Doãn gia hết thời, giờ tất nhiên bọn chúng cũng chẳng còn kiêng dè:- Hiếm khi Doãn tiểu thư hạ mình đến đây, chúng ta phải tiếp đón cho tốt!Lời vừa dứt, 1 tên mãng phu liền đẩy cô ngã xuống đống rơm, sau đó 3 tên vẻ mặt gian tà trên môi là nụ cười nham nhở từng bước tiến đến gần.Giai Kỳ kinh sợ thụt lùi lại phía sau:- Các người muốn làm gì?- Chỉ là muốn giúp Doãn tiểu thư vui vẻ 1 chút thôi!Nói rồi, 1 tên lao đến ôm chầm lấy cô, Giai Kỳ liền dùng chân đạp vào người hắn, khiến tên đấy ngã văng ra. 1 tên khác thấy thế liền bước tới vung tay tát cô 1 cái rất mạnh làm Giai Kỳ ngã nằm xuống. Cảm giác toàn thân đã ngấm lạnh, nhận thêm cú đánh này khiến mọi thứ trong tầm mắt cô trở nên trao đảo.Đến thời điểm này, cô không còn sức nữa rồi, ngay cả khóc cũng không còn sức nữa. Cái gì mà Nhị tiểu thư nhà họ Doãn, trước chỉ là huyễn hào, giờ chỉ là mộng cũ.Vào lúc gần như cô đã đành phó mặc, thì 1 bóng người cao lớn từ bên ngoài đi vào, rất nhanh túm từng tên lôi ra đá bay, giọng nói thất thanh của bọn chúng vang lên:- Nghiêm thiếu gia! Xin tha mạng!Doãn Giai Kỳ chống tay xuống đất mà ngồi lên, ánh sáng từ bên ngoài đi qua cửa hắt lên tấm lưng rộng lớn của người đàn ông ấy, làm tầm nhìn của cô bị loá mờ.Chỉ khi anh từng bước đến gần, chậm rãi ngồi xuống trước mặt cô, giọng nói trầm đều vang lên:- Không ngờ Doãn tiểu thư cũng có ngày này, còn đứng lên được không?Ngũ quan trên gương mặt anh, từng đường nét khắc hoạ rất rõ, lông mày đen rậm, phượng mâu ma mị, sống mũi cao thẳng, bờ môi phong tình. Ngày hôm đấy, là lần đầu tiên cô cùng Nghiêm Quân Hạo gặp gỡ, anh ngược dòng ánh sáng mà đến đỡ lấy cuộc đời đang không ngừng rơi xuống của cô.…..”

Bình luận (0)

Trở về đầu trang