Ngay lúc Thời Niệm đang vô cùng phấn khởi chuẩn bị mọi thứ để thành hôn cùng người bạn trai đã quen biết ba năm đang công tác trong quân ngũ của mình, cô nhận được tin anh ấy hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ. Thời Niệm cất chiếc váy trắng tinh khôi mà mình dày công chuẩn bị vào một góc tủ, ngỡ như vết thương lòng của mình sẽ âm ỉ rất lâu. Ai ngờ được chỉ ba tháng sau, một chàng quân nhân quần áo nhuộm vẻ phong sương xuất hiện trước mặt cô cầu hôn. Tần Chinh nhất quyết phải hoàn thành lời trăng trối của người bạn thân, để cho cô một danh phận rỡ ràng. Thời Niệm vuốt ve vùng bụng nhỏ rồi nhìn chiếc nhẫn bạc mòn cũ trên tay mình, thôi thì cứ phó mặc cho số phận. Quân trang ôn nhu, trong anh luôn có em.
Gia đình Trần Cao mấy đời độc đinh, những người đàn ông trong gia đình sau khi sinh được con trai nối dõi đều mất không do bệnh tật thì do tai nạn. Tất cả đều không qua nổi tuổi ba mươi. Ông Trần Cao Huy Hoàng khi còn sống đã từng tìm đến một người thầy phong thủy tướng số nổi tiếng để tìm cách hóa giải lời nguyền cho gia đình. Người thầy phong thủy sau khi xem bản mệnh của Huy Vũ, đứa con trai mới vừa lên ba của ông Huy Hoàng liền phán rằng Huy Vũ lớn lên phải cưới cô gái có bản mệnh tương hợp thì mới thay đổi được lời nguyền của gia đình. Ông Huy Hoàng khấp khởi đi tìm khắp nơi để tìm ra bé gái có bản mệnh tương hợp với quý tử nhà mình cầu mong điều may mắn đến với gia đình. May sao trong những người bạn bè thân thiết có ông Lê Sâm có một cô con gái vừa lên ba có bản mệnh vừa đúng phù hợp với Huy Vũ. Vậy là để giúp hóa giải lời nguyền cho gia đình, ông Huy Hoàng nhanh chóng làm lễ đính ước cho hai đứa trẻ còn chưa biết vui buồn trên đời. Năm đó Huy Vũ lên ba, Khánh Đan mới tròn 1 tuổi. Như số phận của những người đàn ông trước kia trong gia đình, ít lâu sau ông Huy Hoàng không may mất đi trong một vụ tai nạn xe hơi. Hai mươi hai năm sau, Huy Vũ lớn lên thông minh sáng láng. Anh đi du học Anh Quốc và quen được Minh Trang một người con gái tài sắc vẹn toàn. Nhưng khi quay trở về nước để xin mẹ cho phép cưới Minh Trang thì anh mới được biết tin rằng mình đã có đính ước với một cô gái chưa gặp một lần. Cô bé lên ba ấy nay đã tròn mười tám. Vừa đủ tuổi để kết hôn. Nhưng đáng buồn thay cô có một bí mật mà gia đình ông Lê Sâm đã triệt để giấu đi với xã hội rằng cô là một cô gái vô cùng xấu xí. Mặt cô có một vết bớt lớn che một phần gương mặt bên phải. Cô chính là sự xấu hổ của gia đình. Mười tám năm qua chưa một lần được công khai xuất hiện trước đám đông. Nếu không phải nhờ cô được đính ước với đại thiếu gia nhà Trần Cao thì có lẽ số phận còn khắc nghiệt với cô hơn rất nhiều. Huy Vũ đột nhiên phải lấy một cô vợ trên trời rơi xuống, đã thế lại vô cùng xấu xí. Anh không phát điên cũng đã là một kỳ tích. Liệu hôn nhân ép buộc này có hạnh phúc? Xin mời quý anh chị em theo dõi truyện.
Bộ Truyện "HẠNH PHÚC TRONG BÙN LẦY" là một bộ truyện do tác giả Khánh Vi sáng tác. Thể Loại: Ngôn Tình, Thực Tế, Ngọt Sủng. Mong được mọi người ủng hộ!
[Preview] “Gia Linh, tôi về rồi!” “Luật sư Lý, giữa chúng ta…” “Đi nào.” Ngồi vào trong xe, Gia Linh nhìn chằm chằm anh hồi lâu mới nhàn nhạt lên tiếng: “Lý Viên Kiệt, anh có ý gì?” “Em hỏi tôi có ý gì? Chẳng phải vừa rồi tôi đã nói rõ trước mặt bố em rồi sao.” “Luật sư Lý, tôi và anh không có quan hệ gì cả, phiền anh từ nay về sau đừng có tùy tiện nói bậy bạ trước mặt bố tôi.” Khóe môi Kiệt cong lên nở một nụ cười giễu cợt, giọng nói hờ hững nhưng nặng nề đánh trúng tâm can cô: “Ngủ với nhau một lần không được tính là có quan hệ hửm?!” Ánh mắt cô trở nên ảm đạm, bàn tay đặt trên đầu gối không tự chủ mà nắm chặt, cánh môi anh đào khẽ cười lạnh: “Chúng ta đều là người trưởng thành, xảy ra tình một đêm là chuyện bình thường, không cần phải chịu trách nhiệm. Chẳng lẽ luật sư Lý… không dám chơi?” Anh nhướng mày, cười nhạt: “Sao em lại nghĩ người không dám chơi là tôi?” “Ừ thì cứ cho là anh dám chơi đi. Có điều, tôi tin người có nhiều kinh nghiệm như luật sư Lý đây sẽ dễ dàng quên đi chuyện xảy ra đêm hôm đó thôi. Anh nên biết điều một chút, đừng có gây rắc rối cho tôi. Cảm ơn.” Cô nói xong liền muốn mở cửa bước xuống xe, không muốn ngồi đây đón nhận ánh nhìn sắc như dao của người đàn ông này nữa. Kiệt vội túm lấy cổ tay cô, nheo mắt, gằn giọng: “Đàm Gia Linh, đêm đó tôi không dùng bảo hộ!” “Tôi uống thuốc rồi.” “Tôi không tận mắt nhìn thấy thì làm sao tin em được!” Gia Linh chán nản, nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh. “Vậy anh muốn thế nào?” Trong bóng tối, đôi mắt sắc bén của anh giống hệt như một con sư tử đang lăm le con mồi của mình, đôi môi mỏng hơi mím lại: “Muốn chịu trách nhiệm với em!” “Ha ha ha! Luật sư Lý, chẳng lẽ mỗi lần anh chơi gái xong đều chạy theo người ta muốn chịu trách nhiệm như vậy sao?” “Không! Tôi chỉ chịu trách nhiệm với một mình em! Em là người đầu tiên.” “...” “Ba tháng, qua ba tháng tôi đưa em đi kiểm tra. Nếu không có, tôi sẽ không làm phiền em, sẽ không đòi chịu trách nhiệm với em nữa, như vậy có được không?” … Trong nhà vệ sinh của một khách sạn 5 sao, Gia Linh đang ngồi trên bồn cầu, tay cầm chặt que thử thai hai vạch đỏ chói, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi môi mềm mại run run không tự chủ được mà cắn một cái thật sâu. Một lần liền trúng. Không biết là ông trời quá ưu ái cô hay là quá hận cô nên mới trêu đùa cô như vậy! Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô bật dậy muốn bẻ đôi cái que thử thai, không thể để người đàn ông đó nhìn thấy thứ này, nếu không sẽ bị anh ta đưa đi bệnh viện kiểm tra xem mình có thai hay không. Chỉ là lúc này cửa đột nhiên bị một lực mạnh đẩy ra, Kiệt lao tới nắm cổ tay cô, giật lấy que thử thai trên tay, nhìn thấy hai vạch đỏ, khuôn mặt anh chẳng có chút gì là kinh ngạc và sửng sốt như những người đàn ông khác, có vẻ như anh ta đã sớm đoán trước được kết quả sẽ như vậy. Trong mắt anh hiện lên một nét cười nhạt, nhìn cô đầy thâm ý: “Xem đi, đến ông trời cũng muốn tôi chịu trách nhiệm với em đấy.” “Vô duyên, trả lại đây.” Nhanh như cắt, Kiệt đem que thử thai bỏ vào trong túi áo, trầm giọng nói: “Ra ngoài đi, chúng ta nói chuyện.” “Tôi không có gì để nói với anh cả!” Cô cất bước muốn đi ra khỏi phòng liền bị Kiệt giơ tay chặn lại, ánh mắt sắc bén quét qua vùng bụng phẳng lì. “Em đang mang con của tôi đấy! Đừng có bướng.” Cơ thể cô thoáng cứng đờ, khi cô ngẩng đầu lên, ánh mắt bối rối vốn có dần dần trở nên rõ ràng, cực kỳ bình tĩnh nói: “Luật sư Lý, anh yên tâm đi, tôi sẽ không dùng đứa bé này trói buộc anh, cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến danh tiếng của anh. Tôi sẽ đến bệnh viện phá bỏ, còn chuyện bố của nó là ai, tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa lời.” Chỉ là phản ứng của Kiệt nằm ngoài dự đoán của cô, khuôn mặt anh tuấn bỗng chuyển hóa lạnh lùng đến đáng sợ, mười ngón tay bóp chặt bờ vai mảnh khảnh của cô, giọng nói trầm khàn lạnh lẽo như lưỡi dao cứa vào da thịt: “Đàm Gia Linh, em dám động đến con tôi thử xem?!”
Chuyến tàu đêm chuẩn bị vào ga Huế. Tôi thu dọn hành lý vào hết balo. Chầm chậm nối đuôi những con người xa lạ đến một mảnh đất xa lạ. Nơi đây nổi tiếng thanh bình và yên ắng. không có những xô bồ náo nhiệt, không có những ồn ào phức tạp bon chen của con người… ít nhất là tôi sẽ tìm cho mình sự thanh bình tạm thời nơi đây. Ngoái lại nhìn những con tàu tiếp tục rời ga… hóa ra cuộc đời chúng ta như những chặng đường được kết nối với nhau bằng những điểm dừng đỗ tạm thời… mà những điểm dừng đỗ này được gọi là mục đích của chúng ta… và trên con đường đi đến từng chặng đích , chúng ta có thể đi những phương tiện khác nhau, gặp những còn người khác nhau, có thể có người đồng hành hoặc độc hành. Đời người có những khoảng khắc vui buồn, có những khi hạnh phúc mà có những lúc lại đau đớn vô cùng… suy xét lại mỗi một điều xảy ra chỉ trong một thời điểm nào đó , một chặng đường nào đó… chứ không có niềm vui, nỗi buồn nào là bất tận cả… chúng ta cần học cách bỏ lại chúng ở những ga tàu.Ngước lên nhìn những cặp đôi đang nắm tay nhau hối hả tìm xe để về nơi nghỉ… tôi chợt cười... có một thời tôi cũng từng như họ… có một thời tôi cũng từng đam mê… một thời tuổi trẻ, một thời thanh xuân… một thời tôi khờ dại... cho đến giờ cái nắm tay bình an của ai đó không còn là gì để tôi thiết tha... tôi có nên bỏ lại những gì đã qua ở ga tàu này... tìm cho mình một mục đích khác để sống một chặng đường ý nghĩa... để rồi tôi không còn gì để luyến tiếc những năm tháng bên người.
“Chúng ta kết hôn đi.” “Anh, anh đùa tôi sao?” “Tôi và anh kết hôn là chuyện không thể xảy ra.”“Tôi cũng không rảnh trêu đùa cô.”“Tôi, tôi không…” “Cô không có quyền phản đối.”“Lê Thành Dương, tôi không muốn kết hôn với anh, nể tình ngày bé chúng ta từng quen biết nhau mà tha cho tôi đi, đừng ép tôi…”Một chút dịu dàng trong đôi mắt sâu thẳm của anh lập tức tan biến khi nghe cô nói ‘Ngày bé từng quen biết nhau’, ngón tay nâng lên thô bạo gạt phăng cánh tay cô.“Tôi đã nói rồi, cô không có quyền phản đối.”“Lê Thành Dương!”“Cô không muốn gả cho tôi bởi vì cô cho rằng tôi là hung thủ hại c.hết Hoàng Nguyên đúng không?” Không phủ nhận chính là thừa nhận. “Cô trách tôi, hận tôi như vậy là đủ rồi.” Đôi môi mỏng như có như không nhếch lên một nụ cười nham hiểm, ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc rồi nhẹ nhàng vén gọn ra sau gáy, bờ môi phong tình ghé vào tai thổi một hơi khiến cô rùng mình. “Chúng ta cùng chơi một trò chơi đi... trò chơi tình ái.”“Phan Thanh Nhàn, cô phải nhớ kỹ, trong cuộc hôn nhân này không có tình yêu, chỉ có thù hận, vậy nên hai chúng ta chỉ có thể hận nhau đến c.hết, ai động lòng trước là kẻ thua cuộc.” “Ngoan, trò chơi chính thức bắt đầu.”