Hai con người, hai thế giới nhưng lại chung một số phận cô đơn, lạc lõng không người thân để nương tựa. Nhờ một lời ước vào đêm mưa sao băng, họ được gặp nhau, quen nhau cùng nhau chiến đấu và phát triển bộ lạc của mình. Trong quá trình từ quen biết đến thân thiết như tri kỷ rồi phát triển thành người yêu, hai người đã trải qua nhiều sóng gió trắc trở bị người hãm hại, những nguy hiểm từ thiên nhiên và các bộ lạc khác nhưng cuối cùng thì họ vẫn vượt qua được tất cả để đến với nhau. Một vài đoạn trích ngắn: ~ Thanh đang di chuyển tìm đường ra khỏi khu rừng. Bỗng nhiên, Thanh nghe tiếng gầm của hổ gần đây. Cậu nhanh chóng cầm một thanh đao trong không gian ra để chuẩn bị chiến đấu. Tuy Thanh cảm thấy hơi đáng sợ vì đây là lần đầu tiên có một con hổ hoang dã không hề giống với mấy chú hổ trong sở thú ở rất gần cậu như vậy. Vì tò mò muốn biết đã xảy ra việc gì và vì cậu nghe loáng thoáng tiếng người nào đó đáng hét lên gần đó nên Thanh cẩn thận phân biệt xem tiếng gầm phát ra từ đâu, cậu từ từ di chuyển lại khu vực đấy thì thấy một con hổ đang vật lộn với một ai đó. Người con trai ấy tay cầm một ngọn giáo bằng đá đang chiến đấu với con hổ đó và anh ta đã có nhiều vết thương trên người. Đây là người đầu tiên Thanh gặp được sau hai ngày lăn lộn trong rừng. Thanh định đến giúp đỡ anh ta sau đó thì hỏi thăm tình hình thế giới này luôn. Cậu chỉ vừa mới quyết định xong thì cuộc chiến giữa một người một hổ cũng đã đi đến giai đoạn kết thúc. Điều bất ngờ đã xảy ra, người đó đã đánh thắng con hổ tuy nhiên người đó cũng bị thương khá nặng. Thanh thấy anh ta ngã xuống, cậu không thể làm ngơ được nên đã đi đến gần đó xem xét. Sau khi kiểm tra vết thương, cậu lấy một ít bông băng, vải và thuốc sát trùng mà cậu mang theo trong balo ra. Thanh đang định giúp đỡ anh ta băng bó vết thương thì bỗng nhiên anh ta đã bật dậy, tay kẹp cổ cậu và tra hỏi với vẻ mặt hung ác: “Này tên lạ mặt kia, ngươi là người của bộ lạc nào hả? Nói mau ngươi có phải là nô lệ bỏ trốn của bộ lạc khác không?” Thanh tức muốn ói máu mà mắng người kia: “What? Anh nói ai là nô lệ hả tên kia? Anh có thấy nô lệ nào đẹp như tôi không? Tôi là một công dân tốt của thành phố đấy biết chưa? Tôi còn đang tính giúp anh băng bó, anh còn cho tôi là nô lệ hả?” Khi mắng anh xong, cậu vẫn còn chưa hết giận nên cậu liền gặm một gặm trên cánh tay của anh và kết quả là một hàng dấu răng nhỏ xinh xuất hiện trên cánh tay anh. Vì quá đau và cũng đang mất sức cộng với mất máu nhiều từ nãy giờ nên sau khi nghe lời phủ nhận của cậu, anh mới yên tâm ngất đi. Thanh đang chuẩn bị cắn thêm mấy phát nữa thì phát hiện sự kìm kẹp trên cổ mình đã biến mất nên nhanh chóng xoay người lại tìm anh. Sau khi thấy anh đã ngất đi và té ngã xuống đất, Thanh tính bỏ đi rồi vì còn tức chuyện bị nghi ngờ nhưng mà lương tâm của cậu không cho phép nên mới cúi người xuống đỡ anh lên rồi nói thầm: “Thôi được rồi, xem như tôi đây xui xẻo đi. Khi không bị anh bảo là nô lệ gì đó, nhưng tôi đây tốt bụng không để ý mới giúp anh lần này đó. Haizz…” Đây là cuộc gặp gỡ đầy ấn tượng của hai người. ~ Khang cầm một bó hoa cúc dại được gói lại bằng lá sen đưa đến trước mặt cậu, khuỵu một đầu gối xuống và nói ra câu nói mà anh đã lặp đi lặp lại hơn ngàn lần ở trong lòng: “Thanh, tôi thích em.” Thanh rất vui vẻ nhưng cậu muốn trêu anh một chút nên ra vẻ từ chối lời tỏ tình của anh: “Ừ, nhưng rất tiếc… tôi không thích anh.” Khang nghe xong thì như bị sét đánh ngang tai vậy, vẻ mặt buồn tủi như chú cún bị bỏ rơi, mắt đỏ hoe như sắp khóc đến nơi. Tay cầm bó hoa của anh run rẩy, anh cố giữ bình tĩnh, giọng nghẹn ngào hỏi cậu: “Vì sao vậy? Lúc trước em đã nói thích anh mà. Em còn nói đợi anh tỏ tình xong chúng ta sẽ chính thức thành một đôi, em còn hứa sang năm sẽ làm lễ kết thân với anh nữa. Em… còn nhớ không? Em có giận anh điều gì hãy nói cho anh biết anh sẽ sửa đổi mà.” Thanh thấy anh bị dọa nên không dám đùa giỡn nữa. Cậu nở nụ cười thật tươi rồi đưa tay cầm lấy bó hoa và trao lại cho anh một cái vòng cổ cậu mới làm bằng lá cây dai và nói: “Đồ ngốc. Tôi không thích anh, đơn giản là vì … tôi yêu anh. Hiểu chưa, bạn trai ngốc của tôi.” Khang vứt bỏ vẻ mặt buồn bã khi nãy mà lao đến ôm người yêu của mình vào lòng, nhấc bổng cậu lên xoay mấy vòng: “Cảm ơn em. Anh cũng yêu em.” Thanh cười thật tươi trong lòng bạn trai mình và trả lời anh: “Ừ. Em biết rồi. Bạn trai của em.” Hai người cứ ôm nhau như vậy rất lâu. Trên bầu trời, những ngôi sao dường như toả sáng hơn bình thường, đâu đó bên tai là những hợp âm của các loại côn trùng, những ngọn cây đang khiêu vũ trong gió, tất cả mọi thứ dường như đang gửi lời chúc phúc cho cặp đôi trẻ này theo cách riêng của mình. ~ Khang đang chiến đấu với một con lợn rừng thì thấy Thanh đang chuẩn bị lại gần đây giúp mình nên lên tiếng ngăn cản cậu: “Thanh, chạy mau đi. Ở đây nguy hiểm lắm.” Thanh không muốn rời khỏi nên cậu cố khuyên Khang tin tưởng mình có thể giúp đỡ: “Khang tập trung đi, em sẽ không mạo hiểm đâu. Yên tâm đi, chúng ta nhất định có thể sống sót. Nhất định. Anh hãy tin em. Em có một kế hoạch giúp chúng ta, anh phải nghe thật kỹ nhé.” Thanh vừa thận trọng di chuyển đến gần khu vực chiến đấu vừa nói kế hoạch của cậu cho anh: “Khang giờ anh hãy cố hạn chế phạm vi hoạt động của nó. Khi nào em hô tránh ra, anh nhất định phải nhanh chóng lôi hai cái sừng của nó xuống đất và tránh sang một bên nhé.” Khang cuối cùng cũng đồng ý với cậu: “Được. Anh tin em nhưng em nhất định phải cẩn thận đấy.” Thanh gật đầu đáp ứng: “Ừ, anh yên tâm, em sẽ cẩn thận.” Sau đó, Thanh nhanh chóng chạy đến nơi chiến đấu và trên tay cậu đột nhiên xuất hiện một cây đao hàng thật giá thật. Cậu nhắm chuẩn thời cơ rồi bỗng hét lên: “Khang anh mau tránh ra.” Khang nghe vậy thì bằng bản năng sinh tồn anh đã nhanh chóng lách mình ra khỏi đó và khiến con mồi đi vào tầm ngắm chuẩn của cậu. Phập… một tiếng, thời gian như ngừng lại, lợn rừng cũng đứng yên, Thanh và Khang cũng giữ yên tư thế. Hai người đang chờ đợi, chờ đợi lợn rừng ngã xuống, rất may họ đã đợi được rồi. Vì thanh đao của Thanh đã đâm thẳng vào điểm yếu của nó ở trên đỉnh đầu nên nó đã gục ngã. Hai người vừa mừng vừa lo sợ mà ôm nhau và trao nhau những nụ hôn nhẹ nhàng để giải tỏa nỗi sợ hãi, lo âu vì phải đối mặt với sinh tử.
Cô - Bạch Thiên Ý từ nhỏ đã mồ côi, cô được nhận nuôi bởi một gia đình giàu có hiếm muộn con, những tưởng hạnh phúc của cô sẽ đến khi có một mái ấm để cô nương tựa nào ngờ hạnh phúc tưởng chừng như rắn chắc nhưng lại mong manh ấy đã đổ vỡ khi ba mẹ nuôi cô sinh đứa con gái đầu lòng. 8 tuổi bị cha mẹ nuôi ruồng bỏ, không thương, 24 tuổi bị người đàn ông mình yêu sâu đậm và đứa bạn thân của mình phản bội, bị mất đi công việc mà mình yêu thích và hơn thế nữa cô lại bị tước đoạt đi sinh mệnh bởi một gã lái xe tải khi say rượu. Những tưởng vụ tai nạn ấy đã đặt dấu chấm hết cho cuộc đời đầy bi kịch của Bạch Thiên Ý nhưng Không cô vẫn sống nhưng lại xuyên vào một cuốn tiểu thuyết mà cô đã đọc cách đây 3 tháng. Dường như ông trời cho cô sống lại nhưng lại để cô tiếp tục sống một cuộc đời không mấy hạnh phúc của nhân vật Lục Thiên Thiên - nữ phụ không hơn không kém. Nữ phụ thì đã sao? Nữ phụ vẫn là sống tốt hơn Bạch Thiên Ý này..
Tô Phượng Nghi xuyên không, gặp gỡ vị mỹ nam đầu tiên với thân phận Lục công chúa Diệp quốc. Sau đó theo đuổi chàng và cùng chàng khôi phục lại phủ lỵ. Sau đó tiếp tục theo đuổi các vị nam thê còn lại, trải qua những khó khăn như chồng ghen chồng dỗi, ác nhân hãm hại, tài chính cạn kiệt, bị vu oan giá họa đến mức nhốt vào nhà lao…cuối cùng Phượng Nghi cũng đạt được chức vị Hoàng thái nữ. Bị nước láng giềng chơi xỏ, thay trắng đổi đen thân phận giọt máu hoàng thất, bịa đặt loan truyền tin tức thất thiệt. Áp lực đè nặng, ý chí chán chường ập đến khiến Phượng Nghi buông bỏ ý định ban đầu, trở thành thường dân sống qua ngày. Phượng Nghi thành công hóa giải nghi ngờ, đồng thời khám phá ra mấu chốt lật đổ Ngu quốc có ý đồ lăm le thấu tóm Diệp quốc. Chính thức được thiên hạ công nhận thành Nữ đế của Diệp quốc, hoàn thành nhiệm vụ trở về thời hiện đại. “Ta… ta có thể hôn chàng được không?” Phượng Nghi bỗng lên tiếng. Tâm Hoài tuy có phần ngạc nhiên nhưng nghĩ lại về những khi nghĩ về quyết định vừa rồi thì cũng đồng ý. Hai người từ từ ghé sát mặt vào nhau, đôi môi từ từ va chạm, rồi đè mạnh. Lưỡi hai người cứ liên tục cuộn lấy nhau khiến Tâm Hoài có chút ngạt thở. Nhưng chàng không muốn dừng lại chút nào và rồi cứ thế mặc cho Phượng Nghi điều khiển đôi môi của mình. Mềm quá! Cả hai người trong đầu đều xuất hiện cùng một ý nghĩ. Phượng Nghi quyết định chủ động hôn mạnh hơn, đè Tâm Hoài nằm ra giường. Làm y phục của chàng bung cả ra, hai người thở mạnh lấy lại hơi rồi từ từ buông môi ra. Bốn mắt nhìn nhau, không nói lời nào. Bỗng Phượng Nghi di chuyển ánh mắt xuống vùng ngực trắng nõn, căng mọng cùng với 8 múi sầu riêng nhìn ngon nhức nách của chàng nuốt nước bọt. Tâm Hoài thấy được ánh mắt của nàng, đầu bốc cả khói lên, vội vàng kéo áo rồi ngồi bật dậy. “Công chúa, người tính làm gì vậy?” Phượng Nghi đột nhiên bật cười, rồi lại gần chàng. “Haha, chàng nghĩ ta đang định làm gì? Ta là đang muốn... ăn chàng đó.”
Văn Án: Chu Kiều Chi vô tình xuyên vào một cuốn tiểu thuyết não tàn. Đã vậy thì thôi, cô còn xuyên thành nữ phụ phản diện có kết cục BE. Cô muốn tránh nam nữ chính càng xa càng tốt để bảo vệ cái mạng quèn của mình, nhưng ai nói cho cô biết thằng cha nam chính cứ lượn lờ trước mặt cô đe dọa ly hôn là sao? Ly hôn thì ly hôn, cô cầu còn không được. Thoát khỏi tra nam, Chu Kiều Chi chưa tận hưởng hết những ngày tháng độc thân vui tính thì vai phụ độc ác xuất hiện. Không lâu sau, cô đã mềm mại nằm trong lòng anh ta run rẩy cầu xin. Cô thề, người này chắc chắn quyến rũ cô, chắc chắn luôn! ————— Trích Đoạn: Lần đầu tiên tiếp nhận phỏng vấn, phóng viên hỏi cô: “Cô Chu, cô nghĩ như thế nào về việc tìm bạn trai.” “Tôi không muốn kiếm người yêu, đàn ông là một lũ phiền phức.” Lập tức nhận vô số gạch đá. Lại một thời gian sau đó, khi tin đồn hẹn hò của hai người phủ đầy mạng xã hội, cô lên tiếng: “Có bạn trai, có phúc lợi. Chị em bạn dì quẹo lựa kiếm bạn trai đi nha.” Cư dân mạng: Đây là tự vả đúng không? ————— CẢNH BÁO: TRUYỆN ĐƯỢC LẤY BỐI CẢNH TRUNG QUỐC!