Đứng trên thành lầu hoàng cung, Triệu Hi Thiên đưa mắt nhìn toàn cảnh giang sơn xã tắc, khói lửa binh biến lan rộng khắp nơi, Triệu Hi Thiên cười lớn, nàng cuối cùng cũng trả được thù cho Quan gia, Ngôn Diệp Cảnh cuối cùng cũng mất nước, nhìn thi thể Ngôn Diệp Cảnh lạnh lẽo trên nền đất, Triệu Hi Thiên cảm thấy rất hả hê, nhưng đâu đó trong tim nàng lại len lỏi cảm giác đau đớn. Triệu Hi Thiên nhớ lại khoảnh khắc Ngôn Diệp Cảnh bị một kiếm đâm chết, ánh mắt của hắn nhìn nàng không phải là oán hận, Ngôn Diệp Cảnh dường như biết trước sẽ có ngày này, hắn mỉm cười, từng bước đến gần với Triệu Hi Thiên mặc cho lưỡi kiếm đâm sâu vào bụng, Ngôn Diệp Cảnh đưa tay ôm lấy Triệu Hi Thiên, yếu ớt nói:
"Thiên Thiên của trẫm, nàng đã hài lòng chưa? Cái chết của trẫm có khiến nàng xóa bỏ oán hận không? Trẫm biết, dù có chết, trẫm cũng không làm cho Quan tướng quân sống lại, không thể trả lại phụ thân, huynh trưởng, cùng những người khác của Quan gia cho nàng, nhưng chỉ cần nàng vui vẻ, có phanh thây xẻ thịt trẫm, trẫm cũng chấp nhận, Thiên Thiên, trẫm yêu nàng là sự thật, từ khi gặp nàng còn nhỏ, trẫm đã không quên được nàng, dù nàng có cải danh đổi phận, hay là dung nhan thay đổi, trẫm vẫn nhận ra nàng. Thiên Thiên, đời này kiếp này, cả kiếp sau hay muôn kiếp nữa, trẫm mãi yêu nàng!"
CẢNH BÁO: Nội dung bạn đang đọc bị đánh cắp tại Tinh Quán Truyện. Bạn vui lòng truy cập Tinh Quán để ủng hộ & tương tác với Tác Giả sáng tác Truyện bạn đang đọc nha !
Thông Báo Độc Giả
1. Nếu bạn thích bộ truyện này có thể ủng hộ tác giả bằng những cách sau như Đề Cử, Mua Chương, Bình Luận, Đánh Giá .v.v.v.