Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ & thư giãn trên TinhQuan.COM. Các bạn muốn nạp xu & mua truyện xin vui lòng liên hệ Zalo: 096.126.5896 hoặc Fanpage FB Tinh Quán Truyện. BTV online 24/24h. Nạp xu xong sẽ có link đọc full ngay ạ !. Tác giả có truyện hoàn thể loại ngôn tình đã có 3000view vui lòng liên hệ Fanpage Tinh Quán Truyện để đăng ký quảng cáo truyện ạ !. Tác giả đăng tự do có thể tạo tài khoản & đăng truyện ngay ạ. Tác giả tự do có thắc mắc nào vui lòng liên hệ Fanpage Tinh Quán Truyện để được giải đáp ạ !. Trân Trọng !

Bộ lọc

HÀO MÔN CHI ÁI 1.5K
HÀO MÔN CHI ÁI

Trailer“…Trong căn nhà trang trọng với nội thất đều là đồ thượng hạng, giọng nói uất ức của cô gái vang lên:- KHÔNG! CON KHÔNG ĐỒNG Ý! BA BẢO CON PHẢI GẢ CHO 1 NGƯỜI ĐÁNG TUỔI BA SAO?Sau câu đấy, là tiếng quát tháo của người đàn ông:- Giai Kỳ, bao nhiêu tuổi có quan trọng không? Quan trọng là Phương Gia là danh tộc giàu có, con gả vào đấy có thể xem có chút uỷ khuất nhưng sẽ không thiệt.- Không thiệt? Vậy tại sao ba không gả Doãn Cung Linh đi?Cô ta vừa nghe nói vậy cũng vội chen vào:- GIAI KỲ! Mày đừng có thoái thác trách nhiệm cho tao.Liễu Dung sau đó cũng nói:- Cung Linh không gả được, con bé đã có hôn ước rồi.- Trước giờ không thấy dì nhắc đến hôn ước nào, sao mới xảy ra chuyện lại xuất hiện 1 cái hôn ước vậy dì Dung.?Khi ấy, Doãn Dương Đức bực bội quát lên:- KHÔNG TRANH CÃI NHIỀU NỮA! Ba đã quyết rồi, cũng đã nói với bên nhà họ Phương là sẽ gả nhị tiểu thư của Doãn gia, họ cũng chấp thuận rồi!Doãn Giai Kỳ dương đôi mắt đỏ ngàu uất ức nhìn những người có mặt ở đây:- Nói vậy là ngay từ đầu tôi đã không có lựa chọn rồi phải không? Gả tôi cho Phương Gia chỉ là thông báo chứ không phải hỏi ý kiến?!!- Mày đâu đến lượt để Doãn gia hỏi ý kiến, việc trọng trước giờ đều là ba sẽ quyết? Giai Kỳ, mày được sinh ra là người nhà họ Doãn, từ bé đã sống trong vinh hoa của Doãn Gia, cũng nên biết đảm nhận trách nhiệm.- Được! Vậy để hôm nay tôi nói rõ 1 lượt cho tất cả biết. Sự tồn tại của Doãn Giai Kỳ tôi ngày hôm nay không phải là khởi nguồn từ việc báo ân của Doãn Gia các người sao?Doãn Dương Đức nghe vậy cũng sửng sốt rồi quát:- HỖN XƯỢC! Sinh mày, nuôi mày lớn đến chừng này, cơm ăn không cần lo, quần áo mặc không để thiếu, giờ mày lại lôi chuyện cũ ra để nhắc nhở ba mày sao? Năm đó nếu tao không đưa bà ấy về, thì bà ấy còn không có nổi chốn dung thân, cơm ngày không đủ bữa, CÀNG KHÔNG CÓ MÀY NGÀY HÔM NAY!Doãn Giai Kỳ bật cười thành tiếng, hốc mắt đã cay nồng lên ép tuyến lệ trào ra ngoài:- Phải! Nhưng những điều Doãn Giai Kỳ tôi nhận được không phải đều là mượn ân tình cứu mạng của mẹ dành cho ba sao? Năm đó nếu ba không cương quyết đủ lời để đưa mẹ vào Doãn gia, thì chắc gì đã có 1 Doãn Giai Kỳ ngày hôm nay ĐỂ CHO CÁC NGƯỜI CHÈN ÉP, LÀM VẬT HY SINH! Nếu đã nói trách nhiệm của người nhà Doãn gia, TẠI SAO LẠI LÀ TÔI MÀ KHÔNG PHẢI CÁC NGƯỜI?!- Chèn ép?! Doãn gia gặp chuyện, mày là người của Doãn gia nên có trách nhiệm không phải sao? Chẳng qua chỉ là gả mày cho 1 người hơi chênh lệch tuổi tác, còn Phương Gia giàu có nhiều đời, mày vào đấy cũng là sung sướng rồi. Giờ mày ăn nói như vậy, có phải là quá ích kỷ không nghĩ đến đại sự?- Có phải trong mắt ba, sự dạy dỗ mà ba dành cho tôi rất thất bại hay không?- MÀY….!Liễu Dung lúc này thêm vào:- Giai Kỳ, con không muốn gả cũng được, nhưng tình hình Doãn Gia bây giờ, ta e Quốc Ấn ở bên Mỹ cũng khó có thể tiếp tục.Cô nghe vậy liền sửng sốt nhìn sang bà ta, ánh mắt của Liễu Dung chứa đầy ẩn ý như trong câu nói. Giai Kỳ trầm mặc nhìn lần lượt từng người họ mà uất hận khẽ gật đầu. Giọng của cô nghẹn lại chứa đựng tất cả mọi kìm nén, chỉ có nước mắt là không ngừng chảy ra. Gương mặt xinh đẹp vừa quật cường lại vừa có sự mỏng manh yếu đuối đến đáng thương:- Được! Tôi đồng ý gả, nhưng đến hôm nay phải vạch rõ mọi chuyện. Năm xưa mẹ tôi là Mẫn Lan vì cứu ông mà không quản tính mạng, ông đưa bà ấy về Doãn Gia, cho bà ấy có 1 mái nhà để báo ân nhưng bà ấy lại cũng vì ông mà sinh con đẻ cái, an phận thủ thường với cái kiếp chung chồng, bị ngược mà không dám oán, trước giờ chưa 1 tiếng trách hận thì đã qua đời. Suy cho cùng, Doãn gia vẫn là nợ bà ấy. Chị em tôi - Doãn Giai Kỳ và Doãn Quốc Ấn được sinh ra trong gia đình này, chính là mượn ơn cứu mạng của mẹ, nhiều năm qua cố làm hài lòng gia đình các người, mặc dù bị các người đối xử không khác gì người làm trong nhà, nhưng nửa chữ chúng tôi cũng không kêu than, coi như làm việc đổi lấy ăn mặc, suy cho cùng vẫn là chúng tôi không nợ gì các người. Doãn Giai Kỳ và Doãn Quốc Ấn là con của ân nhân đã cứu mạng Doãn gia, những gì mà chúng tôi nhận được từ Doãn gia là BÁO ÂN CHỨ KHÔNG PHẢI BAN ÂN. Ngày hôm nay, Giai Kỳ tôi vì Doãn Gia đồng ý gả cho người đáng tuổi ba mình để cứu nhà họ Doãn. Lần này, DOÃN GIA CÁC NGƯỜI NỢ TÔI 1 ÂN TÌNH, NHẤT ĐỊNH PHẢI LẤY VIỆC CHĂM LO DOÃN QUỐC ẤN CHÍNH LÀ BÁO ĐÁP!*********Ngày cô bị đuổi khỏi Phương Gia, trời mưa tầm tã, Doãn Giai Kỳ đứng trước cánh cổng sắt lớn trạm khắc hoa văn tinh xảo rất lâu, lâu đến mức cả người cô trong chiếc váy trắng ướt lũn như 1 tờ giấy nát ngâm nước, cuối cùng chỉ đanh quay đầu rời đi.Nói là gả cho Phương gia nhưng thực chất chỉ đem thân sang không, không hình thức cũng không danh phận, để giờ đây cô đi giữa lòng mưa quả thực chỉ là 1 con mèo hoang không nhà, không cửa.Doãn Giai Kỳ nhìn thấy 1 căn nhà sập sệ bị bỏ hoang, lại khẽ cười nhạt 1 cái rồi đi vào đó, tiến đến đống rơm trải ra mà ngồi xuống rồi co chân lại vòng tay ôm lấy. Tiết trời mang theo hơi lạnh ùa vào, bao trùm lấy 1 thân thể đã úng nước đến nhàu nát cả tâm hồn, cả người Giai Kỳ run nhẹ lên 1 đợt, tiếng xuýt xoa rất nhỏ, sau đó cô gục mặt xuống đầu gối mình rồi thiếp đi lúc nào.Chỉ cho đến khi bên tai nghe được giọng nói:- Chà, nhà chúng ta nay có khách sao?Giai Kỳ giật mình tỉnh dậy ngước mặt lên, là vài gã đàn ông vô gia cư ăn mặc nhếch nhác đi vào, cô vội vàng đứng dậy:- Xin lỗi! Tôi không biết đây là chỗ của các người!Nói rồi, cô định rời đi thì liền bị bọn chúng chặn lại:- Ây! Đây có phải là nhị tiểu thư của Doãn gia không?- Không nhầm đi đâu được, mặc 1 chiếc váy bẩn ướt cũng xinh đẹp thế này mà.Giai Kỳ có 1 chút run sợ tránh sang phía khác:- Xin lỗi, tôi sẽ đi ngay!Nhưng xem ra bọn chúng không hề có nhã ý để cô đi, hiếm khi Doãn gia hết thời, giờ tất nhiên bọn chúng cũng chẳng còn kiêng dè:- Hiếm khi Doãn tiểu thư hạ mình đến đây, chúng ta phải tiếp đón cho tốt!Lời vừa dứt, 1 tên mãng phu liền đẩy cô ngã xuống đống rơm, sau đó 3 tên vẻ mặt gian tà trên môi là nụ cười nham nhở từng bước tiến đến gần.Giai Kỳ kinh sợ thụt lùi lại phía sau:- Các người muốn làm gì?- Chỉ là muốn giúp Doãn tiểu thư vui vẻ 1 chút thôi!Nói rồi, 1 tên lao đến ôm chầm lấy cô, Giai Kỳ liền dùng chân đạp vào người hắn, khiến tên đấy ngã văng ra. 1 tên khác thấy thế liền bước tới vung tay tát cô 1 cái rất mạnh làm Giai Kỳ ngã nằm xuống. Cảm giác toàn thân đã ngấm lạnh, nhận thêm cú đánh này khiến mọi thứ trong tầm mắt cô trở nên trao đảo.Đến thời điểm này, cô không còn sức nữa rồi, ngay cả khóc cũng không còn sức nữa. Cái gì mà Nhị tiểu thư nhà họ Doãn, trước chỉ là huyễn hào, giờ chỉ là mộng cũ.Vào lúc gần như cô đã đành phó mặc, thì 1 bóng người cao lớn từ bên ngoài đi vào, rất nhanh túm từng tên lôi ra đá bay, giọng nói thất thanh của bọn chúng vang lên:- Nghiêm thiếu gia! Xin tha mạng!Doãn Giai Kỳ chống tay xuống đất mà ngồi lên, ánh sáng từ bên ngoài đi qua cửa hắt lên tấm lưng rộng lớn của người đàn ông ấy, làm tầm nhìn của cô bị loá mờ.Chỉ khi anh từng bước đến gần, chậm rãi ngồi xuống trước mặt cô, giọng nói trầm đều vang lên:- Không ngờ Doãn tiểu thư cũng có ngày này, còn đứng lên được không?Ngũ quan trên gương mặt anh, từng đường nét khắc hoạ rất rõ, lông mày đen rậm, phượng mâu ma mị, sống mũi cao thẳng, bờ môi phong tình. Ngày hôm đấy, là lần đầu tiên cô cùng Nghiêm Quân Hạo gặp gỡ, anh ngược dòng ánh sáng mà đến đỡ lấy cuộc đời đang không ngừng rơi xuống của cô.…..”

nguyennhatthuong 40 chương
HOA NỞ CUỐI ĐƯỜNG 111
HOA NỞ CUỐI ĐƯỜNG

Người xưa quan niệm nữ nhân như một tấm lụa đào mong manh trước gió , tạo hóa ban phụ nữ với chức vụ sinh nở để rồi thế gian ràng buộc họ với chức phận thờ chồng dạy con , điều đó như một mối ràng buộc qua bao đời mà người phụ nữ phải gánh lấy , nhưng liệu thời cuộc có làm đổi dời bản chất của con người , liệu trong thâm tâm những người mang thân phận nữ nhi sẽ thức tỉnh vì chính bản thân họ . "HOA NỞ CUỐI ĐƯỜNG" là một bộ truyện được lấy cảm hứng từ bối cảnh "Hội Đồng xưa ở Việt Nam" mang yếu tố tình cảm tâm lí mãnh liệt và cốt truyện được xây dựng xoay quanh một người phụ nữ Việt Nam trãi qua hỉ nộ ái ố của một đời người . ( tất cả các nhân vật đều là hư cấu , 2 chương đầu tiên sẽ được cập nhật trước 30/8/2023 .)

TiêuThỏ 1 chương
Em đã thấy mình may mắn... 1K
Em đã thấy mình may mắn...

Giữa triệu triệu tỷ tỷ người, gặp được một người có thể nhìn thấy nhau, thật vui. Giữa cuộc sống xô bồ, gặp được người có thể thấu cảm, thật biết ơn. Giữa lợi danh, thật giả của đời, gặp được người có thể nhắn tin thăm hỏi, động viên, thật ấm áp. Em đã thấy mình may mắn...

Bảo Bình 5 chương
Lời Nguyền Gia Tộc 25.9K
Lời Nguyền Gia Tộc

Gia đình Trần Cao mấy đời độc đinh, những người đàn ông trong gia đình sau khi sinh được con trai nối dõi đều mất không do bệnh tật thì do tai nạn. Tất cả đều không qua nổi tuổi ba mươi. Ông Trần Cao Huy Hoàng khi còn sống đã từng tìm đến một người thầy phong thủy tướng số nổi tiếng để tìm cách hóa giải lời nguyền cho gia đình. Người thầy phong thủy sau khi xem bản mệnh của Huy Vũ, đứa con trai mới vừa lên ba của ông Huy Hoàng liền phán rằng Huy Vũ lớn lên phải cưới cô gái có bản mệnh tương hợp thì mới thay đổi được lời nguyền của gia đình. Ông Huy Hoàng khấp khởi đi tìm khắp nơi để tìm ra bé gái có bản mệnh tương hợp với quý tử nhà mình cầu mong điều may mắn đến với gia đình. May sao trong những người bạn bè thân thiết có ông Lê Sâm có một cô con gái vừa lên ba có bản mệnh vừa đúng phù hợp với Huy Vũ. Vậy là để giúp hóa giải lời nguyền cho gia đình, ông Huy Hoàng nhanh chóng làm lễ đính ước cho hai đứa trẻ còn chưa biết vui buồn trên đời. Năm đó Huy Vũ lên ba, Khánh Đan mới tròn 1 tuổi. Như số phận của những người đàn ông trước kia trong gia đình, ít lâu sau ông Huy Hoàng không may mất đi trong một vụ tai nạn xe hơi. Hai mươi hai năm sau, Huy Vũ lớn lên thông minh sáng láng. Anh đi du học Anh Quốc và quen được Minh Trang một người con gái tài sắc vẹn toàn. Nhưng khi quay trở về nước để xin mẹ cho phép cưới Minh Trang thì anh mới được biết tin rằng mình đã có đính ước với một cô gái chưa gặp một lần. Cô bé lên ba ấy nay đã tròn mười tám. Vừa đủ tuổi để kết hôn. Nhưng đáng buồn thay cô có một bí mật mà gia đình ông Lê Sâm đã triệt để giấu đi với xã hội rằng cô là một cô gái vô cùng xấu xí. Mặt cô có một vết bớt lớn che một phần gương mặt bên phải. Cô chính là sự xấu hổ của gia đình. Mười tám năm qua chưa một lần được công khai xuất hiện trước đám đông. Nếu không phải nhờ cô được đính ước với đại thiếu gia nhà Trần Cao thì có lẽ số phận còn khắc nghiệt với cô hơn rất nhiều. Huy Vũ đột nhiên phải lấy một cô vợ trên trời rơi xuống, đã thế lại vô cùng xấu xí. Anh không phát điên cũng đã là một kỳ tích. Liệu hôn nhân ép buộc này có hạnh phúc? Xin mời quý anh chị em theo dõi truyện.

Hoài Thư 89 chương
Hôn Nhân Sắp Đặt 20.3K
Hôn Nhân Sắp Đặt

Bộ Truyện "Tình Si" là một bộ truyện do tác giả Khánh Vi sáng tác. Thể Loại: Ngôn Tình, Lãng Mạn, Ngọt Sủng. Mong được mọi người đón nhận !

Khánh Vi 34 chương
Nàng Dâu Hào Môn 6.5K
Nàng Dâu Hào Môn

Bộ Truyện "Nàng Dâu Hào Môn" là một bộ truyện do tác giả Khánh Vi sáng tác. Thể Loại: Ngôn Tình, Gia Đấu, Gia Đình. Mong được mọi người ủng hộ!

Khánh Vi 30 chương
Dù Cho Trời Có Sập 7.9K
Dù Cho Trời Có Sập

Tên truyện: Dù Cho Trời Có Sập Thể loại: Ngôn Tình Đô Thị, Trường Học, Tình Yêu, Mối Tình Đầu. Nhân vật: + Vũ Như Băng: Học giỏi, thông minh, xinh đẹp, đáng yêu, sở thích của cô là viết tiểu thuyết, viết tiểu thuyết lại hay, chỉ là quan điểm của cô về mọi thứ có lẽ khác với mọi người , lớn lên trong một gia đình giàu có, có tiếng, ở trường cũ cô đã vô tình tạo cho mình tai tiếng nên buộc phải chuyển đến trường mới, ở đây cô đã gặp cậu. + Nguyễn Phú Nguyên: học sinh cá biệt của trường, chơi bóng rổ giỏi, giàu, tình cờ ông trời đưa đẩy làm sao anh lại là độc giả của tiểu thuyết cô đang viết. Rất hay tạo nghiệp=)) Văn án: Vũ Như Băng là con gái của Vũ Gia quyền thế giàu có, là con một cho nên có thể nói cả thế giới dường như được đặt trọn lên đôi vai nhỏ nhắn của cô. Chính sự kỳ vọng quá mức của gia đình là điều mà cô không thể chịu đựng được. Nhiều lúc cô muốn gục ngã... Cô luôn cố gắng cho tương lai, cũng là cố gắng cho sự kỳ vọng đó, cố gắng không làm cho bố mẹ thất vọng. Vì thế cô được xem là một tài nữ, một thiên kim, một nữ thần hoàn hảo mà nhiều người muốn noi theo. Thế mà bắt đầu thời cấp ba áo trắng không bao lâu, thế giới trong cô và sự kỳ vọng của bố mẹ dường như sụp đổ. Cô không còn được yêu thương như ngày nào. Thật ra cũng không hẳn mà đúng hơn là cô bị ghim rồi. Cô bị quản lý chặt hơn, có chút khắc nghiệt hơn. Sự việc đáng xấu hổ, mất danh dự ở trường học mà cô gây ra, bố mẹ và dòng họ phải dùng nhiều cách để che đậy. Chuyện này tốn cũng không ít công sức. Dùng tiền và quyền thế, mọi chuyện cũng xem như là ổn thỏa.  Vì tai tiếng ở trường, cô phải chuyển đến một ngôi trường mới. Chuyện cô chưa đầy một học kỳ đã chuyển trường. Không vì chuyện gia đình thì là chuyện gì? Người ngoài cũng không biết, trừ phi điều tra đến cùng. Điều này khiến cô bị dính vào một số tin đồn nhỏ nhặt ở trường mới. Thời cấp ba áp lực vô cùng, nhưng còn phải đối mặt với biết bao nhiêu thứ như vậy, cô thật sự không chịu đựng được nữa rồi. Cô đã làm gì sai chứ mà thời cấp ba trong cô lại oan nghiệt thế kia. Mới nhập học không lâu đã có chuyện, gia đình vì thế mà khiến cô không xem họ là gia đình nữa rồi, phải chuyển trường mới, không ngờ ở đây lại bị ức hiếp lần hai, thậm chí còn phức tạp hơn. Bị cô lập và ức hiếp lần này, cô vẫn phải nhịn và dè chừng mọi thứ từng chút một... Không phải cô sợ những người trong trường mà là sợ chính gia đình của cô. Ngày đầu bước vào trường mới đã gặp oan gia, cô không biết là hắn lại là độc giả mà gần đây cùng cô tranh luận bởi các chương truyện mà cô viết. Thế giới áp lực và mệt mỏi, chỉ mong tìm được người có thể lắng nghe, bên cạnh cô lúc cô cần, bên cạnh cô lúc cô cảm thấy trống vắng nhất. Số chương: khoảng 165 chương

Trở về đầu trang