Bộ Truyện "Lấy Chồng Đa Nhân Cách" Thể Loại: Ngôn Tình,Lãng Mạn Mong được mọi người ủng hộ!
Giới thiệu: Hạ Nhạc Nghi sinh ra ra trong cảnh nghèo khó, thiếu đi tình yêu thương của cha. Mẹ cô vì nhớ nhung người đàn ông đã ruồng bỏ và lừa dối bà mà lâm bệnh nặng rồi cũng mất đi. Cô được người cha vô tình đó đón về. Hằng ngày đối mặt với biết bao tủi nhục khi phải sống với mẹ kế nên cô nghĩ trời đã an bài sẽ để cô cứ nhẫn nhịn thế mà sống đến cuối đời. Lúc này, một lần nữa bọn họ bài mưu ép gã cô cho gia đình nào đó lạ hoắc. Những tưởng lại một lần nữa phải nếm trải cảm giác gã vào hào môn cho một lão già tàn bạo nhưng khi cô được bước chân vào ngôi nhà đó thì cô mới biết được thế nào là hạnh phúc, hơi ấm của một gia đình thật sự . Hắn ta người mà cô cứ nghĩ là “lão già tàn bạo” Mạc Hàn Lâm. Là một tên trùm hắc bang, tính tình lạnh lùng ngang tàn. Nhưng khi cô được gã cho hắn thì dường như mọi sự nuông chiều yêu thương của 31 năm hắn tích góp được đều dành cho cô. Những lúc như thế cô lại tự hỏi: Nếu Hạ Nhạc Nhu về thì phải làm sao? Nếu Mạc Hàn Lâm anh biết cô lừa anh thì sẽ như thế nào? Liệu có còn được như thế này không? "Mạc Hàn Lâm tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, mặc anh muốn làm gì cũng được." "Tôi mong em nói thì hãy giữ lời, đêm còn dài để tôi kê sẵn gối nằm cho em..." Cảnh Báo: Truyện có chứa nội dung 18+, vui lòng không đọc nếu bạn chưa đủ 18 tuổi.
Tên tập tiểu thuyết: Hương Xuân Trần Yểm ( Kẻ chạm vào vật nhọn của paraong ) Thể loại: Xuyên không, cổ đại, tâm lý, bạo lực. Bối cảnh: Ai Cập cổ đại 4000 năm trước công nguyên. Ra mắt ngày: 12/5/2023. Hướng dẫn đọc: Trong () là suy nghĩ. Trong “” là lời nói. Sơ qua cốt truyện: Nghiệm Nhiễm, một kẻ bị bạo lực, cầu mong sự yêu thương. Rồi tới cuối cùng nhìn lại chính bản thân, lại sợ hãi phát điên, từ khuôn mặt, đến đôi mắt đều xấu phát tởm, không thể nào chịu nổi. Trong một đêm bị đâm bởi con dao bị yểm lời nguyền trong lăng mộ cổ đại. Linh hồn Nghiệm Nhiễm đã chiếm trọn xác của lệnh cô Arsinoe đã tắt thở trên giường. Nghiệm Nhiễm đã hoàn toàn bình tĩnh, bởi cuối cùng cũng có thể ngừng điên mà nhìn vào bản thân, sự đẹp đẽ của chính mình khiến cô nhẹ nhàng hơn. Thế giới này không cho người sống yên ổn. Một người chị gái cũng xuyên từ hiện đại đến đây, vì cảm nhận được sự bơ phờ và lý trí phân định cái ác của hai người giống hệt nhau, hơn nữa sự nhẹ nhàng của Arsinoe hiện tại đã khiến chị gái Hatshepsut dần quan tâm đến cô. Nữ hoàng Garaphesi rất vừa ý chị gái của Arsinoe bởi nàng có bộ óc giỏi giang nhưng không đến mức yêu quý. Chỉ là "vừa ý" mà thôi. Bà ta là nữ hoàng sắt đá quyền uy tối thượng yêu quý em trai của mình nhưng không ngờ em trai của bà ta lại có tình cảm với Arsinoe. Người bà ta vừa ý nhất là Hatshepsut đã hủy lời mời của bà để ở bên Arsinoe. Nữ hoàng liền cảm thấy cô đơn, vì giờ tại sao lại chẳng ai cạnh bên? Ở sâu trong tâm muốn lợi dụng Arsinoe để những người kia quan tâm tới mình, ở góc nào khác lại mong Arsinoe c/hết thật thảm. Hamberf đang là phụ linh mục cũng là nhà tiên tri trong hoàng cung. Là bạn thân của hoàng đế. Từng là một nô lệ bị nữ hoàng ép uống chất nghiện, mỗi khi thèm nghiện lại phải đến quỳ xin bà ta. Arsinoe với những suy nghĩ rời rạc đã chữa cơn nghiện này cho anh ta, giữa họ không đơn giản là quan hệ bình thường nữa. Mentuhotep Baskimensakar là em trai của nữ hoàng Garaphesi, bạn thân của Hamberf cũng chính là hoàng đế hiện tại. Người là kẻ lấy thú d/ục làm vui. Có quan hệ rối loạn với kế mẫu phi. Đầu óc hắn không đơn giản, nhưng ham muốn lại rất đơn giản. Himtotep Hatshepsut, một kẻ đa nhân cách. Châm ngôn sống: "Dù ta có g/iết cả tỷ người thì ta vĩnh viễn không phải trả giá, bởi cái giá ta đã trả trước đó rồi". Cô đã từng bị đối xử tệ hại, chịu đủ mọi đau đớn trên thế gian, linh hồn chứa đựng nỗi bất hạnh đến nỗi rách toạc. Trả giá cho những việc sai trái? Vốn đã trả từ rất rất lâu rồi. Himtotep Hekit, anh trai của Arsinoe. Thuộc kiểu người yếu thế nhưng khi vướng vào những sở thích không "lành mạnh" thì lại khiến hắn đối mặt một cách khác hoàn toàn. "Nàng vì chàng cho nàng cảm giác đặc biệt từ trước tới giờ nàng không cảm nhận được mà yêu chàng. Nếu hỏi là không phải chàng mà là người khác cũng hành động y hệt như cách chàng đối với nàng, nàng có yêu người đó không? Không. Vì khí tức, mùi hương của chàng là duy nhất". Cuối cùng- Quá khứ của từng nhân vật sẽ được phô bày. Tuy nhiên không phải quá khứ của ai cũng hoàn toàn đau thương. Rốt cuộc ai là kẻ đem quá khứ đáng thương nhất? Ai trở thành người đáng sợ nhất? Ai sẽ được chữa lành? Ai phải sống thảm hại mãi mãi? Quá khứ khiến họ trở nên rối loạn thế nào trong cách yêu? Những kẻ tâm thần rồi sẽ thu hút nhau. Chúc các độc giả đọc vui vẻ đến cuối cùng. Vì khởi đầu và đoạn giữa không biết bạn có vui nổi không nữa. Nếu được hãy cho tôi biết cảm nhận và suy nghĩ của mọi người ở phần đánh giá hoặc bình luận nhé.
Trailer“…Trong căn nhà trang trọng với nội thất đều là đồ thượng hạng, giọng nói uất ức của cô gái vang lên:- KHÔNG! CON KHÔNG ĐỒNG Ý! BA BẢO CON PHẢI GẢ CHO 1 NGƯỜI ĐÁNG TUỔI BA SAO?Sau câu đấy, là tiếng quát tháo của người đàn ông:- Giai Kỳ, bao nhiêu tuổi có quan trọng không? Quan trọng là Phương Gia là danh tộc giàu có, con gả vào đấy có thể xem có chút uỷ khuất nhưng sẽ không thiệt.- Không thiệt? Vậy tại sao ba không gả Doãn Cung Linh đi?Cô ta vừa nghe nói vậy cũng vội chen vào:- GIAI KỲ! Mày đừng có thoái thác trách nhiệm cho tao.Liễu Dung sau đó cũng nói:- Cung Linh không gả được, con bé đã có hôn ước rồi.- Trước giờ không thấy dì nhắc đến hôn ước nào, sao mới xảy ra chuyện lại xuất hiện 1 cái hôn ước vậy dì Dung.?Khi ấy, Doãn Dương Đức bực bội quát lên:- KHÔNG TRANH CÃI NHIỀU NỮA! Ba đã quyết rồi, cũng đã nói với bên nhà họ Phương là sẽ gả nhị tiểu thư của Doãn gia, họ cũng chấp thuận rồi!Doãn Giai Kỳ dương đôi mắt đỏ ngàu uất ức nhìn những người có mặt ở đây:- Nói vậy là ngay từ đầu tôi đã không có lựa chọn rồi phải không? Gả tôi cho Phương Gia chỉ là thông báo chứ không phải hỏi ý kiến?!!- Mày đâu đến lượt để Doãn gia hỏi ý kiến, việc trọng trước giờ đều là ba sẽ quyết? Giai Kỳ, mày được sinh ra là người nhà họ Doãn, từ bé đã sống trong vinh hoa của Doãn Gia, cũng nên biết đảm nhận trách nhiệm.- Được! Vậy để hôm nay tôi nói rõ 1 lượt cho tất cả biết. Sự tồn tại của Doãn Giai Kỳ tôi ngày hôm nay không phải là khởi nguồn từ việc báo ân của Doãn Gia các người sao?Doãn Dương Đức nghe vậy cũng sửng sốt rồi quát:- HỖN XƯỢC! Sinh mày, nuôi mày lớn đến chừng này, cơm ăn không cần lo, quần áo mặc không để thiếu, giờ mày lại lôi chuyện cũ ra để nhắc nhở ba mày sao? Năm đó nếu tao không đưa bà ấy về, thì bà ấy còn không có nổi chốn dung thân, cơm ngày không đủ bữa, CÀNG KHÔNG CÓ MÀY NGÀY HÔM NAY!Doãn Giai Kỳ bật cười thành tiếng, hốc mắt đã cay nồng lên ép tuyến lệ trào ra ngoài:- Phải! Nhưng những điều Doãn Giai Kỳ tôi nhận được không phải đều là mượn ân tình cứu mạng của mẹ dành cho ba sao? Năm đó nếu ba không cương quyết đủ lời để đưa mẹ vào Doãn gia, thì chắc gì đã có 1 Doãn Giai Kỳ ngày hôm nay ĐỂ CHO CÁC NGƯỜI CHÈN ÉP, LÀM VẬT HY SINH! Nếu đã nói trách nhiệm của người nhà Doãn gia, TẠI SAO LẠI LÀ TÔI MÀ KHÔNG PHẢI CÁC NGƯỜI?!- Chèn ép?! Doãn gia gặp chuyện, mày là người của Doãn gia nên có trách nhiệm không phải sao? Chẳng qua chỉ là gả mày cho 1 người hơi chênh lệch tuổi tác, còn Phương Gia giàu có nhiều đời, mày vào đấy cũng là sung sướng rồi. Giờ mày ăn nói như vậy, có phải là quá ích kỷ không nghĩ đến đại sự?- Có phải trong mắt ba, sự dạy dỗ mà ba dành cho tôi rất thất bại hay không?- MÀY….!Liễu Dung lúc này thêm vào:- Giai Kỳ, con không muốn gả cũng được, nhưng tình hình Doãn Gia bây giờ, ta e Quốc Ấn ở bên Mỹ cũng khó có thể tiếp tục.Cô nghe vậy liền sửng sốt nhìn sang bà ta, ánh mắt của Liễu Dung chứa đầy ẩn ý như trong câu nói. Giai Kỳ trầm mặc nhìn lần lượt từng người họ mà uất hận khẽ gật đầu. Giọng của cô nghẹn lại chứa đựng tất cả mọi kìm nén, chỉ có nước mắt là không ngừng chảy ra. Gương mặt xinh đẹp vừa quật cường lại vừa có sự mỏng manh yếu đuối đến đáng thương:- Được! Tôi đồng ý gả, nhưng đến hôm nay phải vạch rõ mọi chuyện. Năm xưa mẹ tôi là Mẫn Lan vì cứu ông mà không quản tính mạng, ông đưa bà ấy về Doãn Gia, cho bà ấy có 1 mái nhà để báo ân nhưng bà ấy lại cũng vì ông mà sinh con đẻ cái, an phận thủ thường với cái kiếp chung chồng, bị ngược mà không dám oán, trước giờ chưa 1 tiếng trách hận thì đã qua đời. Suy cho cùng, Doãn gia vẫn là nợ bà ấy. Chị em tôi - Doãn Giai Kỳ và Doãn Quốc Ấn được sinh ra trong gia đình này, chính là mượn ơn cứu mạng của mẹ, nhiều năm qua cố làm hài lòng gia đình các người, mặc dù bị các người đối xử không khác gì người làm trong nhà, nhưng nửa chữ chúng tôi cũng không kêu than, coi như làm việc đổi lấy ăn mặc, suy cho cùng vẫn là chúng tôi không nợ gì các người. Doãn Giai Kỳ và Doãn Quốc Ấn là con của ân nhân đã cứu mạng Doãn gia, những gì mà chúng tôi nhận được từ Doãn gia là BÁO ÂN CHỨ KHÔNG PHẢI BAN ÂN. Ngày hôm nay, Giai Kỳ tôi vì Doãn Gia đồng ý gả cho người đáng tuổi ba mình để cứu nhà họ Doãn. Lần này, DOÃN GIA CÁC NGƯỜI NỢ TÔI 1 ÂN TÌNH, NHẤT ĐỊNH PHẢI LẤY VIỆC CHĂM LO DOÃN QUỐC ẤN CHÍNH LÀ BÁO ĐÁP!*********Ngày cô bị đuổi khỏi Phương Gia, trời mưa tầm tã, Doãn Giai Kỳ đứng trước cánh cổng sắt lớn trạm khắc hoa văn tinh xảo rất lâu, lâu đến mức cả người cô trong chiếc váy trắng ướt lũn như 1 tờ giấy nát ngâm nước, cuối cùng chỉ đanh quay đầu rời đi.Nói là gả cho Phương gia nhưng thực chất chỉ đem thân sang không, không hình thức cũng không danh phận, để giờ đây cô đi giữa lòng mưa quả thực chỉ là 1 con mèo hoang không nhà, không cửa.Doãn Giai Kỳ nhìn thấy 1 căn nhà sập sệ bị bỏ hoang, lại khẽ cười nhạt 1 cái rồi đi vào đó, tiến đến đống rơm trải ra mà ngồi xuống rồi co chân lại vòng tay ôm lấy. Tiết trời mang theo hơi lạnh ùa vào, bao trùm lấy 1 thân thể đã úng nước đến nhàu nát cả tâm hồn, cả người Giai Kỳ run nhẹ lên 1 đợt, tiếng xuýt xoa rất nhỏ, sau đó cô gục mặt xuống đầu gối mình rồi thiếp đi lúc nào.Chỉ cho đến khi bên tai nghe được giọng nói:- Chà, nhà chúng ta nay có khách sao?Giai Kỳ giật mình tỉnh dậy ngước mặt lên, là vài gã đàn ông vô gia cư ăn mặc nhếch nhác đi vào, cô vội vàng đứng dậy:- Xin lỗi! Tôi không biết đây là chỗ của các người!Nói rồi, cô định rời đi thì liền bị bọn chúng chặn lại:- Ây! Đây có phải là nhị tiểu thư của Doãn gia không?- Không nhầm đi đâu được, mặc 1 chiếc váy bẩn ướt cũng xinh đẹp thế này mà.Giai Kỳ có 1 chút run sợ tránh sang phía khác:- Xin lỗi, tôi sẽ đi ngay!Nhưng xem ra bọn chúng không hề có nhã ý để cô đi, hiếm khi Doãn gia hết thời, giờ tất nhiên bọn chúng cũng chẳng còn kiêng dè:- Hiếm khi Doãn tiểu thư hạ mình đến đây, chúng ta phải tiếp đón cho tốt!Lời vừa dứt, 1 tên mãng phu liền đẩy cô ngã xuống đống rơm, sau đó 3 tên vẻ mặt gian tà trên môi là nụ cười nham nhở từng bước tiến đến gần.Giai Kỳ kinh sợ thụt lùi lại phía sau:- Các người muốn làm gì?- Chỉ là muốn giúp Doãn tiểu thư vui vẻ 1 chút thôi!Nói rồi, 1 tên lao đến ôm chầm lấy cô, Giai Kỳ liền dùng chân đạp vào người hắn, khiến tên đấy ngã văng ra. 1 tên khác thấy thế liền bước tới vung tay tát cô 1 cái rất mạnh làm Giai Kỳ ngã nằm xuống. Cảm giác toàn thân đã ngấm lạnh, nhận thêm cú đánh này khiến mọi thứ trong tầm mắt cô trở nên trao đảo.Đến thời điểm này, cô không còn sức nữa rồi, ngay cả khóc cũng không còn sức nữa. Cái gì mà Nhị tiểu thư nhà họ Doãn, trước chỉ là huyễn hào, giờ chỉ là mộng cũ.Vào lúc gần như cô đã đành phó mặc, thì 1 bóng người cao lớn từ bên ngoài đi vào, rất nhanh túm từng tên lôi ra đá bay, giọng nói thất thanh của bọn chúng vang lên:- Nghiêm thiếu gia! Xin tha mạng!Doãn Giai Kỳ chống tay xuống đất mà ngồi lên, ánh sáng từ bên ngoài đi qua cửa hắt lên tấm lưng rộng lớn của người đàn ông ấy, làm tầm nhìn của cô bị loá mờ.Chỉ khi anh từng bước đến gần, chậm rãi ngồi xuống trước mặt cô, giọng nói trầm đều vang lên:- Không ngờ Doãn tiểu thư cũng có ngày này, còn đứng lên được không?Ngũ quan trên gương mặt anh, từng đường nét khắc hoạ rất rõ, lông mày đen rậm, phượng mâu ma mị, sống mũi cao thẳng, bờ môi phong tình. Ngày hôm đấy, là lần đầu tiên cô cùng Nghiêm Quân Hạo gặp gỡ, anh ngược dòng ánh sáng mà đến đỡ lấy cuộc đời đang không ngừng rơi xuống của cô.…..”
Bộ Truyện "Hạnh Phúc Muộn" là một bộ truyện do tác giả Khánh Vi sáng tác. Thể Loại: Ngôn Tình, Lãng Mạn, Tiểu Thuyết. Mong mọi người ủng hộ!