Chuyến tàu đêm chuẩn bị vào ga Huế. Tôi thu dọn hành lý vào hết balo. Chầm chậm nối đuôi những con người xa lạ đến một mảnh đất xa lạ. Nơi đây nổi tiếng thanh bình và yên ắng. không có những xô bồ náo nhiệt, không có những ồn ào phức tạp bon chen của con người… ít nhất là tôi sẽ tìm cho mình sự thanh bình tạm thời nơi đây.
Ngoái lại nhìn những con tàu tiếp tục rời ga… hóa ra cuộc đời chúng ta như những chặng đường được kết nối với nhau bằng những điểm dừng đỗ tạm thời… mà những điểm dừng đỗ này được gọi là mục đích của chúng ta… và trên con đường đi đến từng chặng đích , chúng ta có thể đi những phương tiện khác nhau, gặp những còn người khác nhau, có thể có người đồng hành hoặc độc hành.
Đời người có những khoảng khắc vui buồn, có những khi hạnh phúc mà có những lúc lại đau đớn vô cùng… suy xét lại mỗi một điều xảy ra chỉ trong một thời điểm nào đó , một chặng đường nào đó… chứ không có niềm vui, nỗi buồn nào là bất tận cả… chúng ta cần học cách bỏ lại chúng ở những ga tàu.Ngước lên nhìn những cặp đôi đang nắm tay nhau hối hả tìm xe để về nơi nghỉ… tôi chợt cười... có một thời tôi cũng từng như họ… có một thời tôi cũng từng đam mê… một thời tuổi trẻ, một thời thanh xuân… một thời tôi khờ dại... cho đến giờ cái nắm tay bình an của ai đó không còn là gì để tôi thiết tha... tôi có nên bỏ lại những gì đã qua ở ga tàu này... tìm cho mình một mục đích khác để sống một chặng đường ý nghĩa... để rồi tôi không còn gì để luyến tiếc những năm tháng bên người.
Đây không chỉ là một câu chuyện tình yêu của nam và nữ.
Mà đây là câu chuyện của con người và định kiến xã hội. Đẩy tình yêu đi xa hơn, tình người ngang trái hơn.
Bạn có thể tìm thấy tình cảm của những con người trong thập niên cũ đẹp đến nhường nào.
Tình cảm mà khi chúng ta chưa dựa vào vật chất để đến với nhau.
Và những quan niệm cũ kĩ trong suy nghĩ khiến con người trở nên phức tạp hơn. Khẩu nghiệp và đầy oan trái.
Nhưng kì thực V chỉ có thể dùng hoàn cảnh hiện đại để viết ra câu truyện này.
Có những điều bạn tưởng như vô lý. Nhưng đâu đó... Ngoài tình yêu ra... Chúng ta vẫn còn có tình người. Xã hội vẫn còn nhiều tấm lòng bao dung. Do vậy, mong bạn đừng mất lòng tin quá nhiều vào con người.
Câu truyện được dựa trên nền một bộ phim tài liệu.
Xin cảm ơn các nhân vật chính. Cảm ơn độc giả rất nhiều.Chào mừng các bạn đến với bộ truyện HỨA ĐI. ANH SẼ VỀ.
Tôi sinh ra ở mảnh đất ngoại thành yên bình này đã được 28 năm. Tôi đang làm thị trường. Do vậy việc đi đây đi đó là chuyện rất đỗi bình thường. Cho nên, đến giờ tôi vẫn chưa yêu ai. Nhưng thật ra tôi đã có mối tình đầu năm hai tuổi. Và sau ba năm yêu nhau, chúng tôi chia tay. Từ đó tôi không còn yêu ai nữa.Chiếc xe taxi đưa tôi đến tận cổng nhà. Tôi kéo cái vali xuống khỏi xe, ních kích một đống đồ đặt trên đó.Nhà tôi hôm nay mở cửa tớ. Chắc là có khách. Tôi kéo vali vào nhà, người đầu tiên ra đón tôi là Puli. Nó mừng rỡ tới mức cứ nhảy lên người tôi trực liếm vào mặt. Tôi cũng rất vui nhưng không thể đặt đống đồ ăn trên tay xuống được.
Chưa có bình luận !