Trăng Thanh Trường Mệnh Có Chiếu Người Năm Xưa?
Thể Loại: Nam x Nam, thụ ngang bướng, công mặt dày, âm mưu, giang hồ.
*****
Giới Thiệu:
Công Nghi Lăng có chút rề rà: "Ta chưa từng nghe người đàn bao giờ..."
"Thì sao."
"Đêm nay chúng ta coi như có duyên, ngươi đàn ta nghe đi."
"Ta đàn thì sẽ có người bị thương." Đó là vũ khí của ta.
Công Nghi Lăng đắn đo: "Lẽ nào trước đó ngươi học đàn chỉ vì điều này, ngươi không phải có Phá Thương Côn rồi sao?"
Học đàn vì điều gì? Vì mẫu thân ta thích, thân phận người có chút đặc biệt từ nhỏ đã đàn giỏi nhưng lại không thường đàn, người thích sáo hơn. Sau này người dạy ta đàn, vì người buồn không biết trút vào đâu, ôm đàn tương tư mãi, lấy việc dạy ta làm niềm vui.
"Ngươi muốn nghe cái gì?"
"Khúc nào cũng được."
Dưới tay áo lan tràn ánh sáng, Lệnh Văn oánh nhuận hiện ra ngón tay dài mảnh nhàn tản nhặt khoan: "Ta biết đàn nhưng không thuộc khúc nào cả.."
"Có lần ta và ngươi ở tửu lâu có nghe qua một khúc đàn, ngươi có nhớ không.."
Diệu Huyền gật đầu: "Một chút."
Y thử đàn, bàn tay Công Nghi Lăng chậm lại có chút kinh ngạc rồi chậm chạp, nói: "Ngươi đàn Trường Tương Tư à?"
Diệu Huyền nhàm chán đáp: "Không phải chúng ta vừa nói đến Hạnh Oán Ca Hành sao?"
"Vừa rồi, là Trường Tương Tư mà..."
Diệu Huyền lại ngậm chữ nửa ngày: "Ta đã nói là không thuộc khúc nào hết mà..."
"Thanh Hồn."
"Cái gì.." y chỉnh lại tâm trạng đàn khúc Oán Ca Hành.
Công Nghi Lăng như ngọc bích xanh lam huyền diệu, ánh sáng kỳ ảo mông lung, mỏng như khói, cánh hoa trên đỉnh đầu nhẹ nhàng lay động, như mưa nhỏ rơi xuống, lại như chìm trong cõi xa xôi nào đó, nhị hồng bay nghiêng, trong lòng núi không biết có điều gì khó hiểu mà đêm hôm vẫn cực kỳ ấm áp, hắn nói: "Thanh Hồn."
"Ngươi không nói thì im ngay mà làm việc đi."
"Chúng ta đã hai năm ba tháng lẻ tám ngày chưa gặp nhau."
"..."
"Hai năm ba tháng lẻ tám ngày, ngươi có nhớ ta không..?" Công Nghi Lăng chầm chậm nghiêng đầu hỏi: "Có nhớ ta không?"
Diệu Huyền không nhịn được nữa, cho một đạp: "Mẹ bà nhà ngươi."