Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ & thư giãn trên TinhQuan.COM. Các bạn muốn nạp xu & mua truyện xin vui lòng liên hệ Zalo: 096.126.5896 hoặc Fanpage FB Tinh Quán Truyện. BTV online 24/24h. Nạp xu xong sẽ có link đọc full ngay ạ !. Tác giả có truyện hoàn thể loại ngôn tình đã có 3000view vui lòng liên hệ Fanpage Tinh Quán Truyện để đăng ký quảng cáo truyện ạ !. Tác giả đăng tự do có thể tạo tài khoản & đăng truyện ngay ạ. Tác giả tự do có thắc mắc nào vui lòng liên hệ Fanpage Tinh Quán Truyện để được giải đáp ạ !. Trân Trọng !

KHAI TRƯƠNG DỊCH VỤ WEBSITE:

Dịch Vụ Website: Website giới thiệu dịch vụ, sản phẩm giá chỉ từ 2.900k. Vui lòng liên hệ qua SĐT, ZALO: 096.126.5896 Hoặc Facebook: Đoàn Văn Hùng
Thông Báo: Tinh Quán chỉ chấp nhận nội dung phù hợp với pháp luật Việt Nam!
Hạnh Phúc Muộn 2.7K
Hạnh Phúc Muộn

Bộ Truyện "Hạnh Phúc Muộn" là một bộ truyện do tác giả Khánh Vi sáng tác. Thể Loại: Ngôn Tình, Lãng Mạn, Tiểu Thuyết. Mong mọi người ủng hộ!

Hãy Để Em Quên Anh 2.9K
Hãy Để Em Quên Anh

Tôi cũng đã từng một thời thanh xuân, cũng từng phải tự mình vượt qua những ngày tăm tối. Bởi vậy qua bộ truyện này, muốn một phần nào đó chia sẻ và đồng cảm với những bạn trẻ đã và đang có một thời thanh xuân không như ý. Lời mở đầu: Hãy Để Em Quên Anh có tên tiền thân là Phía Sau Giảng Đường. Truyện khai thác một góc rất nhỏ những câu chuyện về tình bạn, tình yêu, tình thầy trò phía sau giảng đường tưởng chừng rất yên ả. Rất nhiều người viết về tình yêu học đường, rất nhiều câu chuyện giản dị, cảm động, trong trẻo, ngây thơ đã được lấy đề tài từ học đường. Và Hãy Để Em Quên anh cũng theo với dòng chảy ấy, muốn góp lên một nốt trầm trong bản nhạc ngọt ngào thời thanh xuân. Có người cho rằng tình yêu tuổi học trò là đẹp nhất, là khắc cốt ghi tâm nhất. Nhưng cũng có người cho rằng tình yêu bồng bột thời tuổi trẻ thì có gì đáng mà luyến nhớ, khắc cốt ghi tâm. Bạn là người theo “phe” nào vậy? Có người nói tuổi ngồi trên ghế nhà trường là đẹp nhất, là an nhàn vô lo vô nghĩ nhất. Nhưng bạn có nghĩ thế không? Vậy tỉ lệ mắc bệnh trầm cảm, nghĩ đến tự sát ở tuổi vị thành niên cao hơn người trưởng thành rất nhiều là vì sao? Vì họ bồng bột nông nổi? Hay vì áp lực vô hình nặng đến nỗi chẳng ai thấy ngoài họ? Tôi cũng đã từng một thời thanh xuân, cũng từng phải tự mình vượt qua những ngày tăm tối. Bởi vậy qua bộ truyện này, muốn một phần nào đó chia sẻ và đồng cảm với những bạn trẻ đã và đang có một thời thanh xuân không như ý. Tôi ở đây! Và chúng ta có nhau.…Tác giả: Hoài Thư

Trái Tim Phản Nghịch 2.3K
Trái Tim Phản Nghịch

Cuối thập niên 90, danh tộc Kim Lương ở tỉnh C nổi tiếng với nghề chế tạo hương gia truyền.Thương hiệu được biết đến rộng rãi trên cả nước, thời kỳ ấy danh tộc Kim Lương thuộc bậc giàu có nhất tỉnh C.1 buổi tối cuối thập niên 90, trong căn biệt thự được thiết kế toàn bộ bằng gỗ, tiếng cãi vã của 2 người đàn ông vang lớn:- ANH QUỐC, ANH ĐÚNG LÀ CỐ CHẤP!- TÔI ĐÃ NÓI RỒI, KHÔNG THAY ĐỔI BẤT CỨ THỨ GÌ.- ANH LÚC NÀO CŨNG NGHĨ CHO BẢN THÂN, ANH CÓ NGHĨ CHO TÔI KHÔNG?“XOẢNG” âm thanh của chiếc ly sứ bị gạt xuống sàn vỡ tan tành, sự ồn ào vọng xuống bên dưới nhà, bé gái 6 tuổi có gương mặt xinh xắn bụ bẫm nghe được âm thanh cũng hiếu kỳ chạy lên trên lầu. Thấy vậy, người phụ nữ ở cùng con bé liền vội đuổi theo:- Nhã Nhã, đừng lên đó!Con bé không vì lời đấy mà dừng chân, còn đáp lại:- Dì Cẩm, người đàn ông đó là ai vậy? Tại sao lại đến đây cãi nhau với ba con?- Dì cũng không biết nữa, có thể là khách hàng làm ăn của ba con! Nhã Nhã, nghe lời dì, ngoan ngồi 1 chỗ đi.- Không được, dì không nghe thấy có tiếng đổ vỡ sao? Con phải lên xem ba con có bị thương không.Vừa nói, con bé vẫn vừa chạy thoắn thoắt lên trên, khiến Hạ Cẩm cũng không kịp đuổi theo.Cho đến khi con bé chạy đến trước 1 căn phòng cánh cửa mở hé, nó đưa tay đẩy cửa ra:- Baba, có chuyện gì…..Còn chưa nói hết, ánh mắt con bé đã trợn tròn lên với vẻ kinh hãi, in sâu dưới đáy đôi đồng tử sáng trong veo ấy là ba noz nằm gục trên sàn với vũng máu, bên cạnh là người đàn ông đang quay lưng lại phía nó, trên tay gã vẫn cầm chắc con dao dính máu đang nhỏ từng giọt xuống sàn.Gã ta nghe tiếng con bé liền quay người lại nhìn, khoảnh khắc đó con bé cũng bị 1 bàn tay ôm lấy bế chạy đi, gã ta thấy vậy liền vội đuổi theo.Hạ Cẩm ôm chắc con bé, đôi chân vừa lạnh vừa run nhưng vẫn cắm đầu chạy xuống nhà. Khi ấy, từ bên ngoài tràn vào 1 đám người bịt mặt, trên tay lăm lăm con dao, gặp kẻ nào liền đâm ch…ết kẻ đấy, mọi thứ nhanh đến mức không ai kịp kêu la.Hạ Cẩm nhìn quanh 4 phía đang hỗn loạn, cô ta sau đó vội vàng bế con bé chạy ra phía vườn sau nhà, rồi dừng lại ở 1 bãi cỏ trống. Hạ Cẩm cúi xuống mò mẫm vài lần rồi liền túm được 1 mảng cỏ, cô ta liền nhâc lên. Ở bên dưới có 1 ô hầm nhỏ, Hạ Cẩm vội vàng đưa con bé xuống dưới, sau đó cũng vội vàng nhảy xuống theo rồi đóng nắp hầm lại.Khi ấy, con bé vẫn con run rẩy lên tiếng:- Di Cẩm….ba con….Lời đến đó, Hạ Cẩm liền lấy tay bịt miệng con bé lại, sau đó cô ta ôm chặt lấy Nhã Nhã, ngửa mặt nhìn lên trên nắp hầm mà nói:- Nhã Nhã! Không được nói gì!Lúc này, ở bên trên có tiếg bước chân người dồn dập vang rõ dần, sau đó dừng lại ở vị trí cửa hầm, giọng nói vang lên:- Rõ ràng thấy bọn chúng chạy ra sau này mà.- LỤC TÌM BẰNG ĐƯỢC CHO TAO! TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ KẺ NÀO SỐNG SÓT!Âm thanh nội lực gằn lên khiến Hạ Cẩm và cả con bé đều phải giật nảy, cả 2 người họ ở bên dưới hầm cứ căng mắt nhìn lên cửa hầm mặc dù đã đóng kín.Sau 1 hồi những tiếng bước chân dồn dập qua lại, lúc này 1 giọng nói vang lên:- Không tìm thấy 2 đứa kia, nhưng bắt được người này.Sau đó, gã đàn ông thô bạo lôi kéo 1 người phụ nữ ăn mặc quý phái đi đến rồi đẩy ngã xuống đất.- Ahhh!Người phụ nữ kêu lên 1 tiếng, thanh giọng lập tức khiến đứa bé bên dưới tầng hầm liền nhận ra, nó vùng vẫy muốn trèo lên nhưng Hạ Cẩm dùng sức bịt chặt miệng con bé giữ lại.Trong bóng tối, không thấy rõ gương mặt nhưng cảm nhận được từng đợt nước mắt đang ồ ạt chảy ra trong câm lặng.Khi ấy, ở trên nắp hầm, người phụ nữ quý phái toát ra 1 mùi hương thơm dịu nhẹ, bà khẽ ngước mặt nhìn lên bóng người đàn ông đang đứng chắn trước mặt mình mà lên tiếng:- Là anh…?…..tại sao lại làm vậy với gia đình tôi?Giọng nói ồm ồm vang lên:- Muốn trách thì trách chồng cô ép tôi phải dùng cách này. Kim Khuê, ân tình cuối cùng của tôi là cho cô cùng xuống bên dưới đoàn tụ với gia đình mình.- CHU…..Chỉ mới kịp thốt lên 1 từ vậy, đường dao sắc bén đã rạch ngang cổ, máu bắn ra, Võ Kim Khuê đổ người trên nền cỏ, mắt mở to, cả người vẫn còn giật vài cơn, huyết thổ khoé miệng, bờ môi cứ mấp máy mãi 1 chữ “CHU” sau đó bất động vẫn chẳng kịp nhắm mắt.Máu thấm qua lớp cỏ, len vào khe cửa hầm mà nhỏ từ giọt rớt xuống, trong bóng tối không thể nhận ra được thứ chất lỏng ấy nhưng mùi tanh nồng đặc trưng cũng đủ khiến 2 con người ở bên dưới đang run bần bật lên. Hạ Cẩm không kìm được nước mắt, nhưng vẫn cố nén lại những tiếng nấc của bản thân, vòng tay cũng ôm chặt lấy Kim Nhã cho dù con bé đang cào cấu vào da thịt cô muốn vùng ra.Khi xác định được Kim Khuê đã chết, gã đàn ông kia cũng quay người đi:- Thu dọn những thứ cần thiết, sau đó phóng hoả xử lý sạch sẽ đi.Đêm hôm đấy, 1 ngọn lửa lớn nuốt trọn căn biệt thự sang trọng, khi người dân xung quanh phát hiện thì tất cả đã chìm trong biển lửa không còn cứu vãn được.Đội chữa cháy mất hàng giờ đồng hồ mới có thể khống chế được ngọn lửa, khi đã dập tắt nó, tất cả chỉ còn là 1 đống tàn tro. Toàn bộ trên dưới danh tộc Kim Lương đã cháy đen đến mức không còn phân biệt được đâu là người, đâu là vật.Sự việc sau đó được kết luận, chỉ là 1 tai nạn hi hữu nhưng để lại hậu quả vô cùng thương tâm.****Vài ngày sau, tại 1 trại trẻ mồ côi, trong khoảng sân rộng lớn khi mà những đứa trẻ đang nô đùa với nhau, thì cách đó không xa 1 cô bé ngồi thu mình bên gốc cây cổ thụ, tách biệt với đám trẻ kia.Khi ấy, 1 bé gái cũng chừng 6 tuổi tiến lại, trên môi nở 1 nụ cười tươi rói mà lên tiếng:- Xin chào, mình là Chu An Chi!Cái tên được nói ra lại thu hút sự chú ý của cô bé, nó từ từ ngẩng mặt nhìn lên, ánh nhìn đỏ ngàu khoét sâu lên gương mặt của Chu An Chi, dường như trong cái đôi đồng tử ấy là những hình ảnh kinh hoàng vẫn đang cuồn cuộn tái hiện từng giây.An Chi thấy cô bé cứ nhìn mình chằm chằm lại ngồi xuống bên cạnh:- Cậu tên là gì?Lúc này, cô bé mới hời hợt trả lời:- Lương Kim Nhã!- Kim Nhã, sao cậu không ra kia chơi cùng các bạn?- Không thích!An Chi nhìn cô bé lại nở 1 nụ cười tươi tắn, túm lấy tay Kim Nhã kéo đứng lên:- Không sao, mình ở đây chơi cùng với cậu.Kim Nhã vẻ mấy không thích, liền đẩy An Chi ra:- Không cần!Chỉ là An Chi không vì điều đó mà giận dỗi, ngược lại nó còn tiến đến túm tay Kim Nhã rồi kéo đi:- Đi, mình dẫn cậu đến bí mật của mình!Kim Nhã mới đầu còn cố vùng vằng, nhưng sau đó thấy An Chi không chịu buông nên cũng đành miễn cưỡng thuận theo.An Chi dẫn cô bé đi lên tầng thượng, kéo lại phía ban công hướng ra 1 con sông lớn, sau đó ấn Kim Nhã ngồi bệt xuống rồi nó cũng yên vị ngay bên cạnh:- Được rồi đấy, cậu hét thử đi!Kim Nhã không hiểu ý con bé là gì, nhưng cũng chẳng để tâm đến nên không đáp lại. Thấy vậy An Chi lại lên tiếng:- Ahhhh! Sau này lớn lên, tôi nhất định sẽ cho các người sáng mắt.Nghe vậy, Kim Nhã mới nhìn sang An Chi, ánh mắt tò mò muốn biết điều An Chi vừa nói là gì, nhưng tuyệt nhiên lại không hỏi.An Chi thấy vậy lại nhìn qua Kim Nhã rồi hỏi:- Kim Nhã, sao cậu lại vào đây?Nghe vậy, những hình ảnh trước đó lại tái hiện về, cả người Kim Nhã run lên, ánh mắt đỏ ngàu nổi tia máu mà nói 1 cách trong oán hận:- Ba mẹ không còn!An Chi nghe thế ánh mắt rũ xuống buồn bã:- Vậy sao? Cậu thật đáng thương! Còn mình, có ba nhưng ông ấy không nhận mình.Kim Nhã nghe vậy nhìn sang An Chi:- Tại sao?- Mẹ mình nói do mẹ mình có xuất thân thấp kém, hơn nữa việc sinh ra mình chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Lúc mẹ mình và ba mình qua lại, thì ông ấy đã có gia đình rồi. Họ không chấp nhận, nên mẹ chỉ đành tự nuôi mình, nhưng sức khoẻ mẹ mình yếu lắm, sinh mình xong càng yếu hơn. Sau khi mẹ mình mất, thì mình được đưa vào đây.- Hận ông ấy sao?An Chi gật đầu 1 cái:- Vì ông ấy nên mẹ mình mới bị bệnh! Thế nên sau này, mình phải lớn thật nhanh, nhất định phải học giỏi rồi quay lại cái nhà đấy, cho họ biết rằng việc coi thường mẹ con mình sẽ trả giá như thế nào.- Tôi cũng vậy! Nhất định sẽ khiến đám người đó phải trả giá.An Chi nghe thế lại quay sang Kim Nhã mà cười:- Vậy Kim Nhã, chúng ta sau này hãy cùng nhau làm nhé. Phải khiến cho những người tổn thương chúng ta trả giá.Kim Nhã gật đầu 1 cái, từ ngày hôm đó 2 đứa trẻ ở độ tuổi đáng lẽ hồn nhiên ngây thơ, nhưng lại nuôi trong mình những ước vọng trịu nặng.*****3 năm sauTrong căn biệt thự phương Tây xa hoa, 1 người đàn bà ăn mặc tầm thường vội tiến vào bên trong căn phòng khách sang trọng.Đi lại phía người phụ nữ ăn bận quý phái mà ghé vào tai thì thầm:- Bà chủ! Người của chúng ta nói đã tìm thấy tung tích đứa con gái của Mỹ Lan rồi. Nó đang sống ở trại trẻ mồ côi Thiện An.Nghe vậy, ánh mắt người phụ nữ được xem là bà chủ kia liền ánh lên 1 tia sắc lẹm, sau đó đanh giọng mà nói:- Xử lý nó đi, tránh sau này gây hậu quả lớn!- Vâng!Cũng trong đêm đấy, trại trẻ Thiện An bất ngờ bị bốc cháy, sự việc xảy ra khi tất cả mọi người đang yên giấc nên không ai kịp trở tay.Duy chỉ có lúc đấy, An Chi nửa đêm dậy đi vệ sinh, vì sợ 1 mình nên kéo theo cả Kim Nhã đi cùng.Cả 2 đứa bé lúc đấy đã phát hiện có kẻ lạ mặt lẻn vào trại trẻ, vô tình nghe được cuộc nói chuyện của đám người đó, mới biết bọn chúng đến là muốn thủ tiêu An Chi.Con bé biết vậy liền quay sang nói với Kim Nhã:- Nhã, cậu mau đi tìm người giúp đi, để tớ ở lại giữ chân bọn chúng!- Không được! Người bọn chúng tìm là cậu, như vậy nguy hiểm lắm.- Chính vì người bọn chúng tìm là mình, nên mình mới có thể giữ chân được. Cậu mau đi nhanh lên, xong quay lại sớm cứu mình.Kim Nhã vốn không hề muốn, nhưng An Chi cương quyết đẩy đi, sau đó còn tự mình lộ diện để dụ đám kia.Kim Nhã sau đó cũng đành cắm đầu cắm cổ chạy đi tìm kiếm sự giúp đỡ, chỉ là khi quay trở lại, Thiện An đã chìm trong biển lửa giống như căn nhà của Kim Nhã 3 năm trước.Người dân xung quanh dập lửa không kịp, khi đội chữa cháy đến tất cả cũng đã bị thiêu rụi hoàn toàn.Kim Nhã đứng trước ngọn lửa lớn ấy mà gào khóc, thảm cảnh năm xưa tiếp tục hiện rõ trong những ánh lửa vàng rực. Tiềm thức của Kim Nhã 1 ngày 1 khắc sâu vào tâm hận 1 họ Chu.Khi ấy, 1 người phụ nữ có mái tóc dài xoã che đi 1 bên gương mặt, len vào trong đám đông tiến lại gần Kim Nhã rồi kéo con bé đi lại 1 góc khuất người mà ngồi xuống trước mặt nó:- Kim Nhã!Con bé nhìn thấy người phụ nữ ấy liền sửng sốt:- Dì Cẩm, dì còn sống sao?- Kim Nhã, nghe dì nói đây! Bắt đầu từ bây giờ, con chính là Chu An Chi, con gái của Chu Quang Lẫm. Nhớ chưa?- Dì Cẩm….tại sao…?Hạ Cẩm khi ấy đưa tay vén 1 bên mái tóc của mình, nửa gương mặt với vết sẹo bỏng lớn co rúm da thịt lộ ra khiến Kim Nhã cũng kinh sợ.- Kim Nhã! Năm đó, dì bất chấp tất cả để bảo vệ con, đưa con đến Thiện An, chính là đợi 1 ngày con có thể báo thù cho cả gia tộc. Mặc dù không có bằng chứng nhưng dì đã điều tra được, người đàn ông họ Chu năm đó chính là Chu Quang Lẫm, ba của An Chi. Sau khi hắn sát hạt gia đình ta, đã ăn cắp công thức chế tạo hương của ba con đem về làm của hắn. An Chi, con là huyết mạch duy nhất của nhà họ Lương, con nhất định phải lấy lại tất cả.Kim Nhã nghe vậy sửng sốt mà thụt lùi lại, thấy vậy Hạ Cẩm liền túm tay con bé giữ chặt:- Kim Nhã, chẳng phải con và An Chi là bạn tốt sao? Giờ Thiện An đã bị thiêu rụi, không 1 ai qua khỏi, không 1 ai biết mặt An Chi như thế nào. Đây là cơ hội tốt để con có thể trả thù cho gia đình mình, cũng là trả thù cho An Chi. Dì sẽ giúp con bước chân vào nhà họ Chu.Kim Nhã thất thần nhìn chằm chằm Cẩm Hạ, toàn thân con bé nóng rực lên như đang bị chính ngọn lửa thiêu đốt, tay, chân, tứ chi và cả tiềm thức đều chìm trong 1 biển hận rực cháy.Sáng sớm ngày hôm sau, khi ngọn lửa được dập tắt, đội chữa cháy phát hiện 1 bé gái bị ngất ở bên ngoài trại trẻ không xa, cả người lem luốc bám đen. Sau 1 hồi đánh thức, bé gái mới tỉnh dậy.- Cháu gái, cháu không sao chứ? Tại sao cháu lại ở đây?Bé gái vẻ mặt vẫn còn kinh sợ nhìn mọi người rồi lại nhìn về phía trại trẻ đã cháy rụi mà chỉ tay về phía đó.Thấy vậy, 1 đồng chí lại hỏi:- Cháu ở trong trại trẻ Thiện An sao?Con bé gật đầu 1 cái, đồng chi kia tiếp tục hỏi:- Cháu tên gì? Làm sao cháu thoát ra được?Ánh mắt con bé dần dần trở nên đỏ hoe, khoét sâu vào đống tàn trò lớn kia mà thất thần nói với chất giọng run rẩy:- Cháu tên là Chu An Chi! Đêm qua, trước khi Thiện An bị bốc cháy, bạn cháu là Kim Nhã đã gọi cháu dậy rủ đi vệ sinh, khi quay trở lại, thấy 1 đám người lạ đang phóng hoả. Kim Nhã đã bảo cháu đi tìm người giúp, còn cậu ấy ở lại giữ chân đám người đó…..nhưng không ngờ…..lúc cháu quay lại….Nói đến đấy, con bé lại khóc nấc lên, thấy vậy mọi người cũng không hỏi nữa:- Được rồi, để chú đưa cháu đến bệnh viện kiểm tra! Cháu có người quen nào không?Nó mếu máo gật đầu 1 cái, đồng chí kia lại hỏi:- Ai?Chu An Chi lặng người đi 1 hồi, sau đó mới có thể lên tiếng:- Ba cháu….Chu Quang Lẫm!Bắt đầu từ ngày hôm ấy, 1 kế hoạch trả thù được tỉ mỉ dựng lên.12 năm sau đó, Chu Quang Lẫm đón đứa con gái riêng của mình về nhà, không đơn thuần là vì trách nhiệm máu mủ, mà Chu An Chi trở về cũng không đơn thuần là làm 1 đứa con gái của ông ta.Ân oán của bọn họ đã trong 1 vòng xoáy của biển máu sóng lửa, chỉ là không ngờ lần trở về này còn kéo cô vào thứ tình cảm gọi là nghiệt duyên - với người anh trai quốc dân bất đắc dĩ CHU NHẬT MINH.Ân oán của bọn họ - yêu hận tình thù - đời trước đời sau - cũng chỉ là 1 giấc mộng giữa năm tháng hư ảo.

HÀO MÔN CHI ÁI 1.2K
HÀO MÔN CHI ÁI

Trailer“…Trong căn nhà trang trọng với nội thất đều là đồ thượng hạng, giọng nói uất ức của cô gái vang lên:- KHÔNG! CON KHÔNG ĐỒNG Ý! BA BẢO CON PHẢI GẢ CHO 1 NGƯỜI ĐÁNG TUỔI BA SAO?Sau câu đấy, là tiếng quát tháo của người đàn ông:- Giai Kỳ, bao nhiêu tuổi có quan trọng không? Quan trọng là Phương Gia là danh tộc giàu có, con gả vào đấy có thể xem có chút uỷ khuất nhưng sẽ không thiệt.- Không thiệt? Vậy tại sao ba không gả Doãn Cung Linh đi?Cô ta vừa nghe nói vậy cũng vội chen vào:- GIAI KỲ! Mày đừng có thoái thác trách nhiệm cho tao.Liễu Dung sau đó cũng nói:- Cung Linh không gả được, con bé đã có hôn ước rồi.- Trước giờ không thấy dì nhắc đến hôn ước nào, sao mới xảy ra chuyện lại xuất hiện 1 cái hôn ước vậy dì Dung.?Khi ấy, Doãn Dương Đức bực bội quát lên:- KHÔNG TRANH CÃI NHIỀU NỮA! Ba đã quyết rồi, cũng đã nói với bên nhà họ Phương là sẽ gả nhị tiểu thư của Doãn gia, họ cũng chấp thuận rồi!Doãn Giai Kỳ dương đôi mắt đỏ ngàu uất ức nhìn những người có mặt ở đây:- Nói vậy là ngay từ đầu tôi đã không có lựa chọn rồi phải không? Gả tôi cho Phương Gia chỉ là thông báo chứ không phải hỏi ý kiến?!!- Mày đâu đến lượt để Doãn gia hỏi ý kiến, việc trọng trước giờ đều là ba sẽ quyết? Giai Kỳ, mày được sinh ra là người nhà họ Doãn, từ bé đã sống trong vinh hoa của Doãn Gia, cũng nên biết đảm nhận trách nhiệm.- Được! Vậy để hôm nay tôi nói rõ 1 lượt cho tất cả biết. Sự tồn tại của Doãn Giai Kỳ tôi ngày hôm nay không phải là khởi nguồn từ việc báo ân của Doãn Gia các người sao?Doãn Dương Đức nghe vậy cũng sửng sốt rồi quát:- HỖN XƯỢC! Sinh mày, nuôi mày lớn đến chừng này, cơm ăn không cần lo, quần áo mặc không để thiếu, giờ mày lại lôi chuyện cũ ra để nhắc nhở ba mày sao? Năm đó nếu tao không đưa bà ấy về, thì bà ấy còn không có nổi chốn dung thân, cơm ngày không đủ bữa, CÀNG KHÔNG CÓ MÀY NGÀY HÔM NAY!Doãn Giai Kỳ bật cười thành tiếng, hốc mắt đã cay nồng lên ép tuyến lệ trào ra ngoài:- Phải! Nhưng những điều Doãn Giai Kỳ tôi nhận được không phải đều là mượn ân tình cứu mạng của mẹ dành cho ba sao? Năm đó nếu ba không cương quyết đủ lời để đưa mẹ vào Doãn gia, thì chắc gì đã có 1 Doãn Giai Kỳ ngày hôm nay ĐỂ CHO CÁC NGƯỜI CHÈN ÉP, LÀM VẬT HY SINH! Nếu đã nói trách nhiệm của người nhà Doãn gia, TẠI SAO LẠI LÀ TÔI MÀ KHÔNG PHẢI CÁC NGƯỜI?!- Chèn ép?! Doãn gia gặp chuyện, mày là người của Doãn gia nên có trách nhiệm không phải sao? Chẳng qua chỉ là gả mày cho 1 người hơi chênh lệch tuổi tác, còn Phương Gia giàu có nhiều đời, mày vào đấy cũng là sung sướng rồi. Giờ mày ăn nói như vậy, có phải là quá ích kỷ không nghĩ đến đại sự?- Có phải trong mắt ba, sự dạy dỗ mà ba dành cho tôi rất thất bại hay không?- MÀY….!Liễu Dung lúc này thêm vào:- Giai Kỳ, con không muốn gả cũng được, nhưng tình hình Doãn Gia bây giờ, ta e Quốc Ấn ở bên Mỹ cũng khó có thể tiếp tục.Cô nghe vậy liền sửng sốt nhìn sang bà ta, ánh mắt của Liễu Dung chứa đầy ẩn ý như trong câu nói. Giai Kỳ trầm mặc nhìn lần lượt từng người họ mà uất hận khẽ gật đầu. Giọng của cô nghẹn lại chứa đựng tất cả mọi kìm nén, chỉ có nước mắt là không ngừng chảy ra. Gương mặt xinh đẹp vừa quật cường lại vừa có sự mỏng manh yếu đuối đến đáng thương:- Được! Tôi đồng ý gả, nhưng đến hôm nay phải vạch rõ mọi chuyện. Năm xưa mẹ tôi là Mẫn Lan vì cứu ông mà không quản tính mạng, ông đưa bà ấy về Doãn Gia, cho bà ấy có 1 mái nhà để báo ân nhưng bà ấy lại cũng vì ông mà sinh con đẻ cái, an phận thủ thường với cái kiếp chung chồng, bị ngược mà không dám oán, trước giờ chưa 1 tiếng trách hận thì đã qua đời. Suy cho cùng, Doãn gia vẫn là nợ bà ấy. Chị em tôi - Doãn Giai Kỳ và Doãn Quốc Ấn được sinh ra trong gia đình này, chính là mượn ơn cứu mạng của mẹ, nhiều năm qua cố làm hài lòng gia đình các người, mặc dù bị các người đối xử không khác gì người làm trong nhà, nhưng nửa chữ chúng tôi cũng không kêu than, coi như làm việc đổi lấy ăn mặc, suy cho cùng vẫn là chúng tôi không nợ gì các người. Doãn Giai Kỳ và Doãn Quốc Ấn là con của ân nhân đã cứu mạng Doãn gia, những gì mà chúng tôi nhận được từ Doãn gia là BÁO ÂN CHỨ KHÔNG PHẢI BAN ÂN. Ngày hôm nay, Giai Kỳ tôi vì Doãn Gia đồng ý gả cho người đáng tuổi ba mình để cứu nhà họ Doãn. Lần này, DOÃN GIA CÁC NGƯỜI NỢ TÔI 1 ÂN TÌNH, NHẤT ĐỊNH PHẢI LẤY VIỆC CHĂM LO DOÃN QUỐC ẤN CHÍNH LÀ BÁO ĐÁP!*********Ngày cô bị đuổi khỏi Phương Gia, trời mưa tầm tã, Doãn Giai Kỳ đứng trước cánh cổng sắt lớn trạm khắc hoa văn tinh xảo rất lâu, lâu đến mức cả người cô trong chiếc váy trắng ướt lũn như 1 tờ giấy nát ngâm nước, cuối cùng chỉ đanh quay đầu rời đi.Nói là gả cho Phương gia nhưng thực chất chỉ đem thân sang không, không hình thức cũng không danh phận, để giờ đây cô đi giữa lòng mưa quả thực chỉ là 1 con mèo hoang không nhà, không cửa.Doãn Giai Kỳ nhìn thấy 1 căn nhà sập sệ bị bỏ hoang, lại khẽ cười nhạt 1 cái rồi đi vào đó, tiến đến đống rơm trải ra mà ngồi xuống rồi co chân lại vòng tay ôm lấy. Tiết trời mang theo hơi lạnh ùa vào, bao trùm lấy 1 thân thể đã úng nước đến nhàu nát cả tâm hồn, cả người Giai Kỳ run nhẹ lên 1 đợt, tiếng xuýt xoa rất nhỏ, sau đó cô gục mặt xuống đầu gối mình rồi thiếp đi lúc nào.Chỉ cho đến khi bên tai nghe được giọng nói:- Chà, nhà chúng ta nay có khách sao?Giai Kỳ giật mình tỉnh dậy ngước mặt lên, là vài gã đàn ông vô gia cư ăn mặc nhếch nhác đi vào, cô vội vàng đứng dậy:- Xin lỗi! Tôi không biết đây là chỗ của các người!Nói rồi, cô định rời đi thì liền bị bọn chúng chặn lại:- Ây! Đây có phải là nhị tiểu thư của Doãn gia không?- Không nhầm đi đâu được, mặc 1 chiếc váy bẩn ướt cũng xinh đẹp thế này mà.Giai Kỳ có 1 chút run sợ tránh sang phía khác:- Xin lỗi, tôi sẽ đi ngay!Nhưng xem ra bọn chúng không hề có nhã ý để cô đi, hiếm khi Doãn gia hết thời, giờ tất nhiên bọn chúng cũng chẳng còn kiêng dè:- Hiếm khi Doãn tiểu thư hạ mình đến đây, chúng ta phải tiếp đón cho tốt!Lời vừa dứt, 1 tên mãng phu liền đẩy cô ngã xuống đống rơm, sau đó 3 tên vẻ mặt gian tà trên môi là nụ cười nham nhở từng bước tiến đến gần.Giai Kỳ kinh sợ thụt lùi lại phía sau:- Các người muốn làm gì?- Chỉ là muốn giúp Doãn tiểu thư vui vẻ 1 chút thôi!Nói rồi, 1 tên lao đến ôm chầm lấy cô, Giai Kỳ liền dùng chân đạp vào người hắn, khiến tên đấy ngã văng ra. 1 tên khác thấy thế liền bước tới vung tay tát cô 1 cái rất mạnh làm Giai Kỳ ngã nằm xuống. Cảm giác toàn thân đã ngấm lạnh, nhận thêm cú đánh này khiến mọi thứ trong tầm mắt cô trở nên trao đảo.Đến thời điểm này, cô không còn sức nữa rồi, ngay cả khóc cũng không còn sức nữa. Cái gì mà Nhị tiểu thư nhà họ Doãn, trước chỉ là huyễn hào, giờ chỉ là mộng cũ.Vào lúc gần như cô đã đành phó mặc, thì 1 bóng người cao lớn từ bên ngoài đi vào, rất nhanh túm từng tên lôi ra đá bay, giọng nói thất thanh của bọn chúng vang lên:- Nghiêm thiếu gia! Xin tha mạng!Doãn Giai Kỳ chống tay xuống đất mà ngồi lên, ánh sáng từ bên ngoài đi qua cửa hắt lên tấm lưng rộng lớn của người đàn ông ấy, làm tầm nhìn của cô bị loá mờ.Chỉ khi anh từng bước đến gần, chậm rãi ngồi xuống trước mặt cô, giọng nói trầm đều vang lên:- Không ngờ Doãn tiểu thư cũng có ngày này, còn đứng lên được không?Ngũ quan trên gương mặt anh, từng đường nét khắc hoạ rất rõ, lông mày đen rậm, phượng mâu ma mị, sống mũi cao thẳng, bờ môi phong tình. Ngày hôm đấy, là lần đầu tiên cô cùng Nghiêm Quân Hạo gặp gỡ, anh ngược dòng ánh sáng mà đến đỡ lấy cuộc đời đang không ngừng rơi xuống của cô.…..”

NHẬT KÝ CỦA TÚ ÔNG 2.9K
NHẬT KÝ CỦA TÚ ÔNG

Truyện thuộc tác giả Hà Quỳnh Vân.

Duyên Định Mệnh 5.4K
Duyên Định Mệnh

Bộ Truyện "Duyên Định Mệnh" là một bộ truyện do tác giả Khánh Vi sáng tác. Thể Loại: Ngôn Tình, Tình Cảm, Truyện Việt. Mong mọi người đón nhận ! Truyện có chứa nội dung 18+, vui lòng không đọc nếu bạn chưa đủ 18 tuổi.

Bảng Chat
Đồ Đệ Diêm Vương 1.6K
Đồ Đệ Diêm Vương

Trần Phong - Hắn là một thanh niên mới lớn. Đẹp trai, tinh ranh, hài hước và có máu dê không kém ai. Một cuộc sống bình thường trôi qua như bao cuộc sống khác với hắn. Cho tới một ngày... thằng em hàng xóm thân thiết nhất tai nạn mà chết và đã kéo hắn vào một trận chiến giữa các thế lực tâm linh ẩn nấp xung quanh Là hắn bị kéo vào vòng xoáy này, hay hắn mới là tâm bão? Mời các bạn cùng đón đọc!

Yêu em đến cùng trời cuối đất 978
Yêu em đến cùng trời cuối đất

  Trong một ngày thu đẹp đẽ, trong cái nắng ấm áp hiếm hoi giữa cái se lạnh, hai người lần đầu gặp nhau. Rồi một ngày đông giá rét, khi trận bão tuyết còn đang cuộn thét như muốn cuốn phăng hết thảy mọi thứ thì hai trái tim ấy lại nhen nhóm dần lên ngọn lửa tình đã phong ấn trong thẳm sâu trong linh hồn họ. Cũng vào một ngày thu khác nữa, nhưng hôm đấy mưa thật lớn. Tiếng súng xen lẫn, xáo trộn trong tiếng mưa đang nặng trịch trút xuống, không khí thêm phần ảm đạm. Hai người rời xa nhau. Ba năm sau, trong bóng tối mờ mịt cô ấy nghe được lời thủ thỉ bên tai mình – giọng nói mà hằng đêm cô vẫn hay nghe thấy trong giấc mơ của mình: “Phàm, anh yêu em. Anh sẽ không biện minh cho tất cả mọi thứ bởi dù cho có chọn lại cả trăm ngàn lần thì năm đó anh cũng vẫn sẽ nhẫn tâm bỏ lại em lại. Phàm à! Anh không mong cầu em tha thứ, em có thể hận anh, hận anh thật nhiều bởi chỉ có hận em mới khắc cốt ghi tâm hình bóng của anh. Cho dù em có trốn chạy khỏi anh thì có đi đến cùng trời cuối đất anh cũng bắt em trở lại bên cạnh anh.”  

Hoa Tigon Nở Muộn 422
Hoa Tigon Nở Muộn

Tôi ngồi đây viết những dòng tâm tư này khi con gái năm tuổi của tôi đã ngủ say. Phong Linh mùa này đẹp lắm! Cây lá đang chuyển hạ sang thu, thời tiết se lạnh vừa phải khiến cho lòng người nhẹ nhõm biết bao nhiêu.  Cuộc đời mỗi chúng ta có ai dám nói rằng không từng trải qua thăng trầm, sóng gió. Nhưng chẳng con sóng nào mãi vỗ bờ, chẳng có đau thương nào không có tận cùng. Khi mọi thứ buồn đau đi qua, chính là lúc con người chúng ta đạt đến cực hạn của hoàn thiện, tôi không gọi đó là hoàn hảo mà là một con người hoàn thiện nhất. Là khi bạn nhắc về nỗi đau cũ, nó khiến bạn hoài niệm chứ không còn đau đớn. Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó, mẹ không may qua đời khi tôi vừa tròn mười hai tuổi. Cha tôi mù, một đứa trẻ mười hai tuổi bỗng dưng phải trở thành trụ cột của gia đình. Tôi đã phải trải qua quãng thời gian thanh xuân quá đỗi vất vả, ngày đi học, đi làm, khuya cắm đầu vào thu dọn nhà cửa và học bài trên lớp. Một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi ngủ lại chỉ có thể ngủ bốn tiếng mỗi ngày. Có hai thứ quan trọng nhất trong đời tôi đó là cha và tiền.  Tôi may mắn gặp được một ông chủ giàu có. Ông ấy tài trợ mọi khoản học phí cho tôi kể từ khi tôi học cấp hai. Cũng nhờ thế mà tôi được đến trường và vẫn có thể chăm sóc chu đáo cho cha. Ông chủ ấy là người ân nhân lớn nhất của cuộc đời tôi, cũng là người mà tôi trân quý nhất trên đời này ngoài cha tôi. Nếu cuộc đời tôi cứ phát triển một cách yên ổn thì chẳng còn gì để nói nữa. Thế nhưng sóng gió lại đến khi tôi bắt đầu tham gia học tại trường đại học Hải Vương, là trường học cho giới siêu giàu. Để phù hợp với môi trường, cũng như để bản thân không bị quấy rối tại trường, tôi đã phải đóng giả là một đại tiểu thư.  Thật buồn cười phải không? Ngày thì làm đại tiểu thư, tối đến lại làm một phục vụ quèn trong một quán nhậu bình dân.  Chẳng biết phải nói là xui hay hên khi một đại tiểu thư “hàng giả” như tôi lại lọt vào mắt xanh của hai đại công tử máu mặt trong trường Hải Vương. Có lẽ mọi người đang trầm trồ ngưỡng mộ vì tôi gặp số hưởng đúng không? Đừng vội! Một trong hai tên đại công tử ấy là kẻ cầm đầu phong trào tẩy chay “những kẻ hèn mọn”, những kẻ giống như tôi, nhà không có điều kiện nhưng vì muốn con cái thay đổi vận mệnh nên cắn răng cắn lợi cho con đi học trường tiếng tăm, mong muốn đổi đời.  Nếu như bao cô gái tuổi mười tám khác, được trai đẹp theo đuổi trong trường đại học là một trải nghiệm thật sự thú vị. Nhưng đó là khi bạn không nằm trong đối tượng bị tẩy chay mà thôi. Tôi là kẻ bị tẩy chay, lại bị chính cái kẻ cầm đầu phong trào tẩy chay theo đuổi. Chẳng khác nào sói lại đi làm bạn với thỏ cả.  Hoàng ca là biệt danh của anh ấy. Tôi hận anh ấy, ghét anh ấy nhưng anh ấy cũng là người mà tôi cảm thấy day dứt nhất trong cuộc đời này của mình. Mối tình đầy gian nan của chúng tôi kể ra cũng thật sự là bi đát.  Anh theo đuổi tôi là vì tôi giống người yêu cũ của anh. Tôi trốn chạy anh vì anh là kẻ thù của tôi. Em họ của anh thích tôi, tôi trở thành em dâu của anh.  Mối ràng buộc của tôi và anh như sợi dây chun cứ ràng buộc co dãn không hồi kết. Nhưng chỉ cần một người buông, người còn lại chắc chắn sẽ tổn thương.  Và tôi đã chọn buông tay anh, để anh về với người tình cũ mà anh chưa thể nào quên. Tôi vì bảo vệ người mà tôn trân quý, đành lỗi hẹn trăm năm với người tôi yêu. Có ngờ đâu sự lựa chọn ấy đã khiến tôi và anh lâm vào cảnh đau thương tồi tệ. Tôi rất hối hận, hối hận vì đã gặp gỡ rồi nảy sinh tình cảm với anh. Giá như hai chúng tôi cứ là kẻ xa lạ, giá như tôi cũng chết đi trong vụ tai nạn năm mười hai tuổi, thì có lẽ cuộc đời của tôi không bi thương đến vậy. Giá như tôi chết sớm hơn một chút thì có lẽ đã không làm mẹ kế của anh. Tôi trở thành mẹ kế của anh, trở thành mẹ kế của người mà người mình yêu đến đứt ruột.  Gió ngoài trời đột nhiên thổi mạnh, tôi phải dừng bút ở đây thôi. Con gái nhỏ của tôi đang cựa mình, tôi phải đắp chăn lại cho nó mới được. Nếu bạn còn tò mò về cuộc đời của tôi. Vậy hãy tìm tôi tại bộ tiểu thuyết: Hoa Tigon Nở Muộn nhé! Tôi, Thảo Nguyên xin chào! ... Truyện cập nhật từ t2 đến t5 hàng tuần

Duyên Tiền Kiếp 269
Duyên Tiền Kiếp

“Đóa Diên Vĩ khứ hồi kia, không có gai nhưng găm vào tim đau lắm!” “Em nhờ Cô nhắn với người ấy, dù cho có bao nhiêu thời gian qua đi, mười năm, hai mươi năm hay cả cuộc đời này, tình cảm em dành cho người ấy cũng không bao giờ phai nhạt” “Nếu cho tôi một lần trở về thời khắc đó, tôi tuyệt đối tin rằng mình vẫn không đủ dũng khí để làm khác đi. Thực tại này, phải chăng là định mệnh của mỗi chúng ta, hay đó chỉ là cách để ta biện minh cho những gì chúng ta lựa chọn?” “Hắn nhìn lại lần nữa ngôi nhà - một bóng đen trơ trọi giữa mênh mông, cánh cửa vẫn đóng kín như cuộc đời này đã khép lại với hắn” “Người không kịp xỏ dép, nước mắt lưng tròng, trên đôi chân trần băng băng chạy về phía hắn. Người quỳ xuống nắm lấy bàn tay hắn giờ đã lạnh như băng, áp tai vào lồng ngực nghe buồng tim lạc nhịp. - Khánh ơi… ư…ư…đừng…đi…ư hư…ức… đừng bỏ Cô lại một mình… Người ra sức lay hắn nhưng dường như đã mất rồi tri giác. Môi của hắn khô cong, cơ thể lỏng lẻo như ngọn đèn con lắt lay trong bão dữ” “ - Anh đừng hiểu lầm, chỉ là em không muốn anh làm bạn với lũ muỗi, ảnh hưởng tới sức khỏe và công việc, nên mới cho anh vào.- Ừm, anh biết rồi.- Anh tính làm gì?- Thì anh trải dưới nền ngủ, chứ em chưa bỏ qua cho anh mà.- Một là anh về chỗ của anh trên giường, hai là trở xuống võng!Thấy vợ nghiêm mặt, Khánh lại gãi đầu: “Là sao vậy ta, thật khó hiểu”.- Cấm đụng vào người của em!- Vậy thôi anh xuống võng cho rồi.- Anh dám!- !!!” […]Nhật ký tội trạng trang cuối cùng, dòng cuối cùng:  - Ngày 12 tháng 10 trộm xoài nhà bà Hường, bị chó rượt, đánh chó gãy chân. Đền tiền thuốc thú y hết 760 ngàn. Cấm túc bốn ngày. Nợ sáu roi. Vị chi 133 roi còn thiếu. […] - Sổ liên lạc con nhà người ta tìm mỏi mắt không thấy chữ, sổ của cô thì đầy nhóc toàn chữ của giáo viên chủ nhiệm. Nào là học dốt, đánh bạn, trêu thầy. Nào là chia bè lập phái, vô kỷ luật. Tôi đi ra đường từ đầu trên đến xóm dưới toàn nghe thiên hạ kể tội của cô. Tôi đi xin lỗi rồi đền bù thiệt hại do cô gây ra còn nhiều hơn đi chợ. Bây giờ muốn tôi làm sao đây hở cô Trúc Giang? Ông với tay lấy cán chổi gõ liên hồi lên mặt giấy cứng. - Cộp! Cộp! Cộp!… Đương sự nửa cười nửa mếu rục đầu bên dưới cuốn lịch - Nhật ký tội trạng.  - Tôi đánh cô hết lần này tới lần khác, cô hứa sửa đổi từ lần nọ tới lần kia, rồi rốt cục như nước đổ đầu vịt. Ừ thì…là do cô hoạt bát, ưa vận động, cá tính mạnh các thứ đi… Nhưng tôi nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi; nhà này xoài xanh, xoài chín; xoài ta, xoài Úc, xoài Thái muốn ăn bao nhiêu bảo tôi gọt sẵn gấp năm gấp mười lần dâng tới tận răng cho cô. Hà cớ gì? HÀ CỚ GÌ?…cô đi ăn trộm mấy trái xoài cóc nhà bà Hường nó chua còn hơn hủ giấm thất lạc hai năm của bà nội cô, để cho bà Hường tới đây xỉa xói tôi là không biết dạy con? Đã vậy còn phải hao tiền tốn của bỏ công bỏ chuyện dắt con chó của bả đi bó bột? Ông kết thúc bài “diễn văn” dài cả cây số trong tiếng cười ngặt nghẽo của số đông quần chúng. Thình lình phát cán chổi vào mông kẻ đang chịu phạt. - Bặp! - A… Trúc Giang uốn éo, miệng xuýt xoa còn tay thì chà sát vào chỗ đau. Chưa nguôi giận, ông vòng qua mảng mông còn lại quất thêm một nhát đủ lực: - Chát! - A…ah…hư… Ả gồng cứng người, thiếu chút nữa nhảy nhổm. - Đau con anh ơi! - Chứ anh không đau sao? Cũng là con, mà hai đứa kia có đứa nào như nó không? Ông ngửa mặt lên trần nhà buông thõng vai, sau lùi hai bước xuống một tông giọng: - Bẩm “vua oánh lộn”. Cô giỏi quá rồi, tôi không dạy nổi cô. 133 roi còn nợ hôm nay tôi đánh hết một lần, rồi tôi tự vẫn cho cô vừa lòng hả dạ. Phiền cô nằm sấp lên mặt bàn. Trúc Giang rụt rè giơ tay xin phát biểu. - Cô còn gì để biện hộ? - Trừ hai roi vừa đánh…còn 131 thôi…cha. […] *** Xin lưu ý: Mọi tên gọi bao gồm nhân vật, địa danh… đều là sản phẩm của trí tưởng tượng. Truyện có yếu tố tình cảm, võ thuật, bi, hài, pha chút lãng mạn. Truyện là đứa con đầu, khó tránh khỏi nhiều thiếu sót, song cũng là đứa con tốn nhiều tâm huyết nhất. Rất mong nhận được những góp ý của quý độc giả. Chân thành cảm ơn! 

Lời Nguyền Gia Tộc 222
Lời Nguyền Gia Tộc

Gia đình Trần Cao mấy đời độc đinh, những người đàn ông trong gia đình sau khi sinh được con trai nối dõi đều mất không do bệnh tật thì do tai nạn. Tất cả đều không qua nổi tuổi ba mươi. Ông Trần Cao Huy Hoàng khi còn sống đã từng tìm đến một người thầy phong thủy tướng số nổi tiếng để tìm cách hóa giải lời nguyền cho gia đình. Người thầy phong thủy sau khi xem bản mệnh của Huy Vũ, đứa con trai mới vừa lên ba của ông Huy Hoàng liền phán rằng Huy Vũ lớn lên phải cưới cô gái có bản mệnh tương hợp thì mới thay đổi được lời nguyền của gia đình. Ông Huy Hoàng khấp khởi đi tìm khắp nơi để tìm ra bé gái có bản mệnh tương hợp với quý tử nhà mình cầu mong điều may mắn đến với gia đình. May sao trong những người bạn bè thân thiết có ông Lê Sâm có một cô con gái vừa lên ba có bản mệnh vừa đúng phù hợp với Huy Vũ. Vậy là để giúp hóa giải lời nguyền cho gia đình, ông Huy Hoàng nhanh chóng làm lễ đính ước cho hai đứa trẻ còn chưa biết vui buồn trên đời. Năm đó Huy Vũ lên ba, Khánh Đan mới tròn 1 tuổi. Như số phận của những người đàn ông trước kia trong gia đình, ít lâu sau ông Huy Hoàng không may mất đi trong một vụ tai nạn xe hơi. Hai mươi hai năm sau, Huy Vũ lớn lên thông minh sáng láng. Anh đi du học Anh Quốc và quen được Minh Trang một người con gái tài sắc vẹn toàn. Nhưng khi quay trở về nước để xin mẹ cho phép cưới Minh Trang thì anh mới được biết tin rằng mình đã có đính ước với một cô gái chưa gặp một lần. Cô bé lên ba ấy nay đã tròn mười tám. Vừa đủ tuổi để kết hôn. Nhưng đáng buồn thay cô có một bí mật mà gia đình ông Lê Sâm đã triệt để giấu đi với xã hội rằng cô là một cô gái vô cùng xấu xí. Mặt cô có một vết bớt lớn che một phần gương mặt bên phải. Cô chính là sự xấu hổ của gia đình. Mười tám năm qua chưa một lần được công khai xuất hiện trước đám đông. Nếu không phải nhờ cô được đính ước với đại thiếu gia nhà Trần Cao thì có lẽ số phận còn khắc nghiệt với cô hơn rất nhiều. Huy Vũ đột nhiên phải lấy một cô vợ trên trời rơi xuống, đã thế lại vô cùng xấu xí. Anh không phát điên cũng đã là một kỳ tích. Liệu hôn nhân ép buộc này có hạnh phúc? Xin mời quý anh chị em theo dõi truyện.

Thiên Lộ Trường Sinh 152
Thiên Lộ Trường Sinh

Tiên đạo mịt mờ con đường tu tiên đâu mấy dễ dàng, biết người biết mặt không biết lòng, không sai khi bước vào tiên lộ không khác gì bước vào tử lộ bước vào con đường chết, có mấy ai được vĩnh sinh? Con đường cầu đạo long xà hỗn tạp, không biết đích đến liệu có ai dám bước đi? Thiên Phong đại lục lấy tu đạo làm chủ gồm nhiều chủng tộc khác nhau: Vu, Yêu, Tiên, Nhân, Ma... Mỗi chủng tộc có phương thức tu luyện riêng nhưng trăm sông thì cùng đổ về một bể tất cả tu luyện chỉ vì hoàn thiện bản thân,mỗi một sinh linh khi sinh ra đều khuyết thiếu phải dựa vào con đường tu luyện để hoàn thiện nên bản thể, vì trường sinh, vì lực lượng cường đại,...cơ sở đều dựa trên: Luyện Tinh Hoá Khí, Luyện Khí Hoá Thần, Luyện Thần Phản Hư, Phản Hư Hợp Đạo. Cảnh giới: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Phân Thần, Nguyên Anh,  Hợp Đạo, Động Hư, Đại Thừa..... Ngoài ra còn có các loài sinh linh như Trúc cửu âm dựa vào cắn nuốt vạn vật không ngừng trưởng thành. Ma tộc thực chất không khác gì Nhân tộc và Tiên tộc khác nhau ở bản chất năng lượng thể nội thay linh lực công pháp tu luyện chủ yếu dựa vào ma lực.

Tâm Ma 151
Tâm Ma

"Ta là ma, nhưng tâm ta không thẹn Ngươi là người, nhưng tâm ngươi hướng ma Rốt cuộc thì ai mới là ma?​" Hắn vừa chào đời đã mất mẹ, lại suýt bị cha bóp chết, liệu cuộc đời của hắn sẽ như thế nào đây?

Cạm Bẫy Ái Tình 141
Cạm Bẫy Ái Tình

"Cô đừng có giả điên nữa! Chẳng phải cô cũng không yêu gì tôi hay sao? Cô tưởng tôi không biết bao lâu nay cô cắm sừng lên đầu tôi à? Một con đ.ĩ lại tưởng mình thanh cao."   Tên truyện: CẠM BẪY ÁI TÌNH Tác giả: Hoài Thư LỜI MỞ ĐẦU: Cuộc sống càng ngày càng hiện đại nhưng lòng người với nhau lại ngày càng xa cách và khó hiểu. Thứ xa xỉ nhất trên cuộc đời này không hẳn là một bữa ăn vài ngàn đô, không phải xe sang, không phải nhà lầu mà là một tấm chân tình giữa người với người. Ngọc là một tiểu thư sống cuộc sống giàu sang, buông thả. Cô ngủ với rất nhiều đàn ông không phải vì tiền mà vì niềm vui trong thoáng chốc. Xuân, một cô bé vừa tròn mười tám bước vào đời đầy bỡ ngỡ. Lại gặp phải những người quá từng trải khiến cho cô gái bé nhỏ không khỏi choáng ngợp. Tấm chiếu rách đi bên cạnh tấm chiếu mới, cùng trải qua những mối tình đau đớn khắc cốt ghi tâm, trải qua những cung bậc cảm xúc mà giới trẻ hiện đại ai ai cũng trăn trở. Liệu cả hai có đủ mạnh mẽ để giữ lấy trái tim luôn tin vào tình yêu nhiệm màu hay không? Cạm Bẫy Ái Tình là một câu chuyện mà tôi ví như một viên sôcôla thượng hạng, có ngọt có đắng, có cả niềm vui lẫn những giọt nước mắt.  Mong rằng tất cả chúng ta rồi ai cũng sẽ yêu và được yêu.

Mặc Dao Độc Phi! 141
Mặc Dao Độc Phi!

Xoay quanh câu chuyện sau khi thành thân của đại Hoàng tử của Nam Triều Hoàng thất - Âu Dương Vũ Mặc và một nữ nhi học độc thuật con nhà Tướng quân - Thiên Quân Dao. Lần lượt những âm mưu tranh đấu vương quyền từ mười mấy năm trước dần hé lộ và sự trưởng thành của Quân Dao dưới tình yêu của Vũ Mặc. Vũ Mặc: "Ta cố gắng đạt được mọi thứ đến tận ngày hôm nay. Chỉ vì gặp nàng mà một lần nữa ta lại phải cố gắng, cố gắng sống vì nàng, chết cũng vì nàng" Quân Dao: "Thiếp nguyện cùng chàng gánh vác những gánh nặng ấy. Dù có là Độc Dao, thì thiếp cũng chỉ có thể là Độc Dao của chàng, Mặc à"

Tiểu Bạch Thỏ Của Mạc Hàn Lâm 43.8K
Tiểu Bạch Thỏ Của Mạc Hàn Lâm

Giới thiệu: Hạ Nhạc Nghi sinh ra ra trong cảnh nghèo khó, thiếu đi tình yêu thương của cha.  Mẹ cô vì nhớ nhung người đàn ông đã ruồng bỏ và lừa dối bà mà lâm bệnh nặng rồi cũng mất đi. Cô được người cha vô tình đó đón về. Hằng ngày đối mặt với biết bao tủi nhục khi phải sống với mẹ kế nên cô nghĩ trời đã an bài sẽ để cô cứ nhẫn nhịn thế mà sống đến cuối đời. Lúc này, một lần nữa bọn họ bài mưu ép gã cô cho gia đình nào đó lạ hoắc. Những tưởng lại một lần nữa phải nếm trải cảm giác gã vào hào môn cho một lão già tàn bạo nhưng khi cô được bước chân vào ngôi nhà đó thì cô mới biết được thế nào là hạnh phúc, hơi ấm của một gia đình thật sự . Hắn ta người mà cô cứ nghĩ là “lão già tàn bạo” Mạc Hàn Lâm. Là một tên trùm hắc bang, tính tình lạnh lùng ngang tàn. Nhưng khi cô được gã cho hắn thì dường như mọi sự nuông chiều yêu thương của 31 năm hắn tích góp được đều dành cho cô. Những lúc như thế cô lại tự hỏi: Nếu Hạ Nhạc Nhu về thì phải làm sao? Nếu Mạc Hàn Lâm anh biết cô lừa anh thì sẽ như thế nào? Liệu có còn được như thế này không? "Mạc Hàn Lâm tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, mặc anh muốn làm gì cũng được." "Tôi mong em nói thì hãy giữ lời, đêm còn dài để tôi kê sẵn gối nằm cho em..." Cảnh Báo: Truyện có chứa nội dung 18+, vui lòng không đọc nếu bạn chưa đủ 18 tuổi.

Hoa Tigon Nở Muộn 27.5K
Hoa Tigon Nở Muộn

Tôi ngồi đây viết những dòng tâm tư này khi con gái năm tuổi của tôi đã ngủ say. Phong Linh mùa này đẹp lắm! Cây lá đang chuyển hạ sang thu, thời tiết se lạnh vừa phải khiến cho lòng người nhẹ nhõm biết bao nhiêu.  Cuộc đời mỗi chúng ta có ai dám nói rằng không từng trải qua thăng trầm, sóng gió. Nhưng chẳng con sóng nào mãi vỗ bờ, chẳng có đau thương nào không có tận cùng. Khi mọi thứ buồn đau đi qua, chính là lúc con người chúng ta đạt đến cực hạn của hoàn thiện, tôi không gọi đó là hoàn hảo mà là một con người hoàn thiện nhất. Là khi bạn nhắc về nỗi đau cũ, nó khiến bạn hoài niệm chứ không còn đau đớn. Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó, mẹ không may qua đời khi tôi vừa tròn mười hai tuổi. Cha tôi mù, một đứa trẻ mười hai tuổi bỗng dưng phải trở thành trụ cột của gia đình. Tôi đã phải trải qua quãng thời gian thanh xuân quá đỗi vất vả, ngày đi học, đi làm, khuya cắm đầu vào thu dọn nhà cửa và học bài trên lớp. Một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi ngủ lại chỉ có thể ngủ bốn tiếng mỗi ngày. Có hai thứ quan trọng nhất trong đời tôi đó là cha và tiền.  Tôi may mắn gặp được một ông chủ giàu có. Ông ấy tài trợ mọi khoản học phí cho tôi kể từ khi tôi học cấp hai. Cũng nhờ thế mà tôi được đến trường và vẫn có thể chăm sóc chu đáo cho cha. Ông chủ ấy là người ân nhân lớn nhất của cuộc đời tôi, cũng là người mà tôi trân quý nhất trên đời này ngoài cha tôi. Nếu cuộc đời tôi cứ phát triển một cách yên ổn thì chẳng còn gì để nói nữa. Thế nhưng sóng gió lại đến khi tôi bắt đầu tham gia học tại trường đại học Hải Vương, là trường học cho giới siêu giàu. Để phù hợp với môi trường, cũng như để bản thân không bị quấy rối tại trường, tôi đã phải đóng giả là một đại tiểu thư.  Thật buồn cười phải không? Ngày thì làm đại tiểu thư, tối đến lại làm một phục vụ quèn trong một quán nhậu bình dân.  Chẳng biết phải nói là xui hay hên khi một đại tiểu thư “hàng giả” như tôi lại lọt vào mắt xanh của hai đại công tử máu mặt trong trường Hải Vương. Có lẽ mọi người đang trầm trồ ngưỡng mộ vì tôi gặp số hưởng đúng không? Đừng vội! Một trong hai tên đại công tử ấy là kẻ cầm đầu phong trào tẩy chay “những kẻ hèn mọn”, những kẻ giống như tôi, nhà không có điều kiện nhưng vì muốn con cái thay đổi vận mệnh nên cắn răng cắn lợi cho con đi học trường tiếng tăm, mong muốn đổi đời.  Nếu như bao cô gái tuổi mười tám khác, được trai đẹp theo đuổi trong trường đại học là một trải nghiệm thật sự thú vị. Nhưng đó là khi bạn không nằm trong đối tượng bị tẩy chay mà thôi. Tôi là kẻ bị tẩy chay, lại bị chính cái kẻ cầm đầu phong trào tẩy chay theo đuổi. Chẳng khác nào sói lại đi làm bạn với thỏ cả.  Hoàng ca là biệt danh của anh ấy. Tôi hận anh ấy, ghét anh ấy nhưng anh ấy cũng là người mà tôi cảm thấy day dứt nhất trong cuộc đời này của mình. Mối tình đầy gian nan của chúng tôi kể ra cũng thật sự là bi đát.  Anh theo đuổi tôi là vì tôi giống người yêu cũ của anh. Tôi trốn chạy anh vì anh là kẻ thù của tôi. Em họ của anh thích tôi, tôi trở thành em dâu của anh.  Mối ràng buộc của tôi và anh như sợi dây chun cứ ràng buộc co dãn không hồi kết. Nhưng chỉ cần một người buông, người còn lại chắc chắn sẽ tổn thương.  Và tôi đã chọn buông tay anh, để anh về với người tình cũ mà anh chưa thể nào quên. Tôi vì bảo vệ người mà tôn trân quý, đành lỗi hẹn trăm năm với người tôi yêu. Có ngờ đâu sự lựa chọn ấy đã khiến tôi và anh lâm vào cảnh đau thương tồi tệ. Tôi rất hối hận, hối hận vì đã gặp gỡ rồi nảy sinh tình cảm với anh. Giá như hai chúng tôi cứ là kẻ xa lạ, giá như tôi cũng chết đi trong vụ tai nạn năm mười hai tuổi, thì có lẽ cuộc đời của tôi không bi thương đến vậy. Giá như tôi chết sớm hơn một chút thì có lẽ đã không làm mẹ kế của anh. Tôi trở thành mẹ kế của anh, trở thành mẹ kế của người mà người mình yêu đến đứt ruột.  Gió ngoài trời đột nhiên thổi mạnh, tôi phải dừng bút ở đây thôi. Con gái nhỏ của tôi đang cựa mình, tôi phải đắp chăn lại cho nó mới được. Nếu bạn còn tò mò về cuộc đời của tôi. Vậy hãy tìm tôi tại bộ tiểu thuyết: Hoa Tigon Nở Muộn nhé! Tôi, Thảo Nguyên xin chào! ... Truyện cập nhật từ t2 đến t5 hàng tuần

Lời Nguyền Gia Tộc 24.8K
Lời Nguyền Gia Tộc

Gia đình Trần Cao mấy đời độc đinh, những người đàn ông trong gia đình sau khi sinh được con trai nối dõi đều mất không do bệnh tật thì do tai nạn. Tất cả đều không qua nổi tuổi ba mươi. Ông Trần Cao Huy Hoàng khi còn sống đã từng tìm đến một người thầy phong thủy tướng số nổi tiếng để tìm cách hóa giải lời nguyền cho gia đình. Người thầy phong thủy sau khi xem bản mệnh của Huy Vũ, đứa con trai mới vừa lên ba của ông Huy Hoàng liền phán rằng Huy Vũ lớn lên phải cưới cô gái có bản mệnh tương hợp thì mới thay đổi được lời nguyền của gia đình. Ông Huy Hoàng khấp khởi đi tìm khắp nơi để tìm ra bé gái có bản mệnh tương hợp với quý tử nhà mình cầu mong điều may mắn đến với gia đình. May sao trong những người bạn bè thân thiết có ông Lê Sâm có một cô con gái vừa lên ba có bản mệnh vừa đúng phù hợp với Huy Vũ. Vậy là để giúp hóa giải lời nguyền cho gia đình, ông Huy Hoàng nhanh chóng làm lễ đính ước cho hai đứa trẻ còn chưa biết vui buồn trên đời. Năm đó Huy Vũ lên ba, Khánh Đan mới tròn 1 tuổi. Như số phận của những người đàn ông trước kia trong gia đình, ít lâu sau ông Huy Hoàng không may mất đi trong một vụ tai nạn xe hơi. Hai mươi hai năm sau, Huy Vũ lớn lên thông minh sáng láng. Anh đi du học Anh Quốc và quen được Minh Trang một người con gái tài sắc vẹn toàn. Nhưng khi quay trở về nước để xin mẹ cho phép cưới Minh Trang thì anh mới được biết tin rằng mình đã có đính ước với một cô gái chưa gặp một lần. Cô bé lên ba ấy nay đã tròn mười tám. Vừa đủ tuổi để kết hôn. Nhưng đáng buồn thay cô có một bí mật mà gia đình ông Lê Sâm đã triệt để giấu đi với xã hội rằng cô là một cô gái vô cùng xấu xí. Mặt cô có một vết bớt lớn che một phần gương mặt bên phải. Cô chính là sự xấu hổ của gia đình. Mười tám năm qua chưa một lần được công khai xuất hiện trước đám đông. Nếu không phải nhờ cô được đính ước với đại thiếu gia nhà Trần Cao thì có lẽ số phận còn khắc nghiệt với cô hơn rất nhiều. Huy Vũ đột nhiên phải lấy một cô vợ trên trời rơi xuống, đã thế lại vô cùng xấu xí. Anh không phát điên cũng đã là một kỳ tích. Liệu hôn nhân ép buộc này có hạnh phúc? Xin mời quý anh chị em theo dõi truyện.

Vợ Nhỏ Của Trịnh Thiếu 24.5K
Vợ Nhỏ Của Trịnh Thiếu

Bộ Truyện “Vợ Nhỏ Của Trịnh Thiếu” Thể Loại: Ngôn Tình, Lãng Mạn Mong được mọi người ủng hộ! Nội dung có chưa yếu tố 18+. Vui lòng cân nhắc trước khi đọc. Độ tuổi đọc: 18+

Hôn Nhân Sắp Đặt 20.1K
Hôn Nhân Sắp Đặt

Bộ Truyện "Tình Si" là một bộ truyện do tác giả Khánh Vi sáng tác. Thể Loại: Ngôn Tình, Lãng Mạn, Ngọt Sủng. Mong được mọi người đón nhận !

Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng 14.6K
Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng

Truyện thuộc tác giả Hà Quỳnh Vân

Ừ, thì cưới! 12.4K
Ừ, thì cưới!

Bộ Truyện "Ừ, thì cưới!" là một bộ truyện do tác giả Khánh Vi sáng tác. Thể Loại: Ngôn Tình, Lãng Mạn, Truyện Việt. Mong được mọi người đón nhận !

Dịch Vụ Thuê Trai 12.3K
Dịch Vụ Thuê Trai

Truyện Dịch Vụ Thuê Trai là bộ truyện tình cảm được rất nhiều độc giả của Hoài Thư yêu thích vào năm 2021. Đánh dấu sự trở lại con đường viết văn làm vui cho đời của một tác giả vô danh Hoài Thư. Truyện có nội dung chính kể về chuyện tình cảm, cuộc sống thường ngày của một cô gái bị tổn thương nặng nề về tình cảm từ bé, ngoài cuộc sống giàu sang vô lo vô nghĩ mà người ngoài nhìn vào ai cũng ghen tỵ ra thì cô chẳng còn thứ gì khác.  Truyện kể về nữ chính Phi Yến từ một cô gái gần ba mươi tuổi chưa mất nụ hôn đầu cho đến ngày cô ấy mang thai ngoài giá thú với một chàng trai hư.  Đến với DVTT các bạn sẽ được trải nghiệm từng khoảnh khắc ngọt ngào nhất đến cay đắng cùng cực của một người con gái mới bước đầu yêu.  Hãy cùng sống lại những khoảnh khắc thanh xuân, những cảm giác đau tê nơi đáy tim mà chúng ta đã từng trải qua bằng cách nhấp vào chương Một ngay bây giờ nhé!

Hận 9.6K
Hận

Bộ Truyện "Hận" là một bộ truyện do tác giả Khánh Vi sáng tác. Thể Loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Truyện Việt, Gia Đấu. Mong được mọi người ủng hộ!

Người Không Hẹn Trước 3.6K
Người Không Hẹn Trước

Bộ Truyện "Người Không Hẹn Trước" là một bộ truyện do tác giả Khánh Vi sáng tác. Thể Loại: Ngôn Tình, Lãng Mạn. Mong được mọi người ủng hộ!

Bến Đỗ Cuộc Đời 6.5K
Bến Đỗ Cuộc Đời

Bộ Truyện "Bến Đỗ Cuộc Đời" là một bộ truyện do tác giả Khánh Vi sáng tác. Thể Loại: Ngôn Tình, Tinh Tế, Lãng Mạn. Mong được mọi người ủng hộ!

HỨA ĐI, ANH SẼ VỀ ! 4.6K
HỨA ĐI, ANH SẼ VỀ !

Đây không chỉ là một câu chuyện tình yêu của nam và nữ. Mà đây là câu chuyện của con người và định kiến xã hội. Đẩy tình yêu đi xa hơn, tình người ngang trái hơn. Bạn có thể tìm thấy tình cảm của những con người trong thập niên cũ đẹp đến nhường nào. Tình cảm mà khi chúng ta chưa dựa vào vật chất để đến với nhau. Và những quan niệm cũ kĩ trong suy nghĩ khiến con người trở nên phức tạp hơn. Khẩu nghiệp và đầy oan trái. Nhưng kì thực V chỉ có thể dùng hoàn cảnh hiện đại để viết ra câu truyện này. Có những điều bạn tưởng như vô lý. Nhưng đâu đó... Ngoài tình yêu ra... Chúng ta vẫn còn có tình người. Xã hội vẫn còn nhiều tấm lòng bao dung. Do vậy, mong bạn đừng mất lòng tin quá nhiều vào con người. Câu truyện được dựa trên nền một bộ phim tài liệu. Xin cảm ơn các nhân vật chính. Cảm ơn độc giả rất nhiều.Chào mừng các bạn đến với bộ truyện HỨA ĐI. ANH SẼ VỀ.

Lời Nguyền Gia Tộc 24.8K
Lời Nguyền Gia Tộc

Gia đình Trần Cao mấy đời độc đinh, những người đàn ông trong gia đình sau khi sinh được con trai nối dõi đều mất không do bệnh tật thì do tai nạn. Tất cả đều không qua nổi tuổi ba mươi. Ông Trần Cao Huy Hoàng khi còn sống đã từng tìm đến một người thầy phong thủy tướng số nổi tiếng để tìm cách hóa giải lời nguyền cho gia đình. Người thầy phong thủy sau khi xem bản mệnh của Huy Vũ, đứa con trai mới vừa lên ba của ông Huy Hoàng liền phán rằng Huy Vũ lớn lên phải cưới cô gái có bản mệnh tương hợp thì mới thay đổi được lời nguyền của gia đình. Ông Huy Hoàng khấp khởi đi tìm khắp nơi để tìm ra bé gái có bản mệnh tương hợp với quý tử nhà mình cầu mong điều may mắn đến với gia đình. May sao trong những người bạn bè thân thiết có ông Lê Sâm có một cô con gái vừa lên ba có bản mệnh vừa đúng phù hợp với Huy Vũ. Vậy là để giúp hóa giải lời nguyền cho gia đình, ông Huy Hoàng nhanh chóng làm lễ đính ước cho hai đứa trẻ còn chưa biết vui buồn trên đời. Năm đó Huy Vũ lên ba, Khánh Đan mới tròn 1 tuổi. Như số phận của những người đàn ông trước kia trong gia đình, ít lâu sau ông Huy Hoàng không may mất đi trong một vụ tai nạn xe hơi. Hai mươi hai năm sau, Huy Vũ lớn lên thông minh sáng láng. Anh đi du học Anh Quốc và quen được Minh Trang một người con gái tài sắc vẹn toàn. Nhưng khi quay trở về nước để xin mẹ cho phép cưới Minh Trang thì anh mới được biết tin rằng mình đã có đính ước với một cô gái chưa gặp một lần. Cô bé lên ba ấy nay đã tròn mười tám. Vừa đủ tuổi để kết hôn. Nhưng đáng buồn thay cô có một bí mật mà gia đình ông Lê Sâm đã triệt để giấu đi với xã hội rằng cô là một cô gái vô cùng xấu xí. Mặt cô có một vết bớt lớn che một phần gương mặt bên phải. Cô chính là sự xấu hổ của gia đình. Mười tám năm qua chưa một lần được công khai xuất hiện trước đám đông. Nếu không phải nhờ cô được đính ước với đại thiếu gia nhà Trần Cao thì có lẽ số phận còn khắc nghiệt với cô hơn rất nhiều. Huy Vũ đột nhiên phải lấy một cô vợ trên trời rơi xuống, đã thế lại vô cùng xấu xí. Anh không phát điên cũng đã là một kỳ tích. Liệu hôn nhân ép buộc này có hạnh phúc? Xin mời quý anh chị em theo dõi truyện.

HÀO MÔN CHI ÁI 1.2K
HÀO MÔN CHI ÁI

Trailer“…Trong căn nhà trang trọng với nội thất đều là đồ thượng hạng, giọng nói uất ức của cô gái vang lên:- KHÔNG! CON KHÔNG ĐỒNG Ý! BA BẢO CON PHẢI GẢ CHO 1 NGƯỜI ĐÁNG TUỔI BA SAO?Sau câu đấy, là tiếng quát tháo của người đàn ông:- Giai Kỳ, bao nhiêu tuổi có quan trọng không? Quan trọng là Phương Gia là danh tộc giàu có, con gả vào đấy có thể xem có chút uỷ khuất nhưng sẽ không thiệt.- Không thiệt? Vậy tại sao ba không gả Doãn Cung Linh đi?Cô ta vừa nghe nói vậy cũng vội chen vào:- GIAI KỲ! Mày đừng có thoái thác trách nhiệm cho tao.Liễu Dung sau đó cũng nói:- Cung Linh không gả được, con bé đã có hôn ước rồi.- Trước giờ không thấy dì nhắc đến hôn ước nào, sao mới xảy ra chuyện lại xuất hiện 1 cái hôn ước vậy dì Dung.?Khi ấy, Doãn Dương Đức bực bội quát lên:- KHÔNG TRANH CÃI NHIỀU NỮA! Ba đã quyết rồi, cũng đã nói với bên nhà họ Phương là sẽ gả nhị tiểu thư của Doãn gia, họ cũng chấp thuận rồi!Doãn Giai Kỳ dương đôi mắt đỏ ngàu uất ức nhìn những người có mặt ở đây:- Nói vậy là ngay từ đầu tôi đã không có lựa chọn rồi phải không? Gả tôi cho Phương Gia chỉ là thông báo chứ không phải hỏi ý kiến?!!- Mày đâu đến lượt để Doãn gia hỏi ý kiến, việc trọng trước giờ đều là ba sẽ quyết? Giai Kỳ, mày được sinh ra là người nhà họ Doãn, từ bé đã sống trong vinh hoa của Doãn Gia, cũng nên biết đảm nhận trách nhiệm.- Được! Vậy để hôm nay tôi nói rõ 1 lượt cho tất cả biết. Sự tồn tại của Doãn Giai Kỳ tôi ngày hôm nay không phải là khởi nguồn từ việc báo ân của Doãn Gia các người sao?Doãn Dương Đức nghe vậy cũng sửng sốt rồi quát:- HỖN XƯỢC! Sinh mày, nuôi mày lớn đến chừng này, cơm ăn không cần lo, quần áo mặc không để thiếu, giờ mày lại lôi chuyện cũ ra để nhắc nhở ba mày sao? Năm đó nếu tao không đưa bà ấy về, thì bà ấy còn không có nổi chốn dung thân, cơm ngày không đủ bữa, CÀNG KHÔNG CÓ MÀY NGÀY HÔM NAY!Doãn Giai Kỳ bật cười thành tiếng, hốc mắt đã cay nồng lên ép tuyến lệ trào ra ngoài:- Phải! Nhưng những điều Doãn Giai Kỳ tôi nhận được không phải đều là mượn ân tình cứu mạng của mẹ dành cho ba sao? Năm đó nếu ba không cương quyết đủ lời để đưa mẹ vào Doãn gia, thì chắc gì đã có 1 Doãn Giai Kỳ ngày hôm nay ĐỂ CHO CÁC NGƯỜI CHÈN ÉP, LÀM VẬT HY SINH! Nếu đã nói trách nhiệm của người nhà Doãn gia, TẠI SAO LẠI LÀ TÔI MÀ KHÔNG PHẢI CÁC NGƯỜI?!- Chèn ép?! Doãn gia gặp chuyện, mày là người của Doãn gia nên có trách nhiệm không phải sao? Chẳng qua chỉ là gả mày cho 1 người hơi chênh lệch tuổi tác, còn Phương Gia giàu có nhiều đời, mày vào đấy cũng là sung sướng rồi. Giờ mày ăn nói như vậy, có phải là quá ích kỷ không nghĩ đến đại sự?- Có phải trong mắt ba, sự dạy dỗ mà ba dành cho tôi rất thất bại hay không?- MÀY….!Liễu Dung lúc này thêm vào:- Giai Kỳ, con không muốn gả cũng được, nhưng tình hình Doãn Gia bây giờ, ta e Quốc Ấn ở bên Mỹ cũng khó có thể tiếp tục.Cô nghe vậy liền sửng sốt nhìn sang bà ta, ánh mắt của Liễu Dung chứa đầy ẩn ý như trong câu nói. Giai Kỳ trầm mặc nhìn lần lượt từng người họ mà uất hận khẽ gật đầu. Giọng của cô nghẹn lại chứa đựng tất cả mọi kìm nén, chỉ có nước mắt là không ngừng chảy ra. Gương mặt xinh đẹp vừa quật cường lại vừa có sự mỏng manh yếu đuối đến đáng thương:- Được! Tôi đồng ý gả, nhưng đến hôm nay phải vạch rõ mọi chuyện. Năm xưa mẹ tôi là Mẫn Lan vì cứu ông mà không quản tính mạng, ông đưa bà ấy về Doãn Gia, cho bà ấy có 1 mái nhà để báo ân nhưng bà ấy lại cũng vì ông mà sinh con đẻ cái, an phận thủ thường với cái kiếp chung chồng, bị ngược mà không dám oán, trước giờ chưa 1 tiếng trách hận thì đã qua đời. Suy cho cùng, Doãn gia vẫn là nợ bà ấy. Chị em tôi - Doãn Giai Kỳ và Doãn Quốc Ấn được sinh ra trong gia đình này, chính là mượn ơn cứu mạng của mẹ, nhiều năm qua cố làm hài lòng gia đình các người, mặc dù bị các người đối xử không khác gì người làm trong nhà, nhưng nửa chữ chúng tôi cũng không kêu than, coi như làm việc đổi lấy ăn mặc, suy cho cùng vẫn là chúng tôi không nợ gì các người. Doãn Giai Kỳ và Doãn Quốc Ấn là con của ân nhân đã cứu mạng Doãn gia, những gì mà chúng tôi nhận được từ Doãn gia là BÁO ÂN CHỨ KHÔNG PHẢI BAN ÂN. Ngày hôm nay, Giai Kỳ tôi vì Doãn Gia đồng ý gả cho người đáng tuổi ba mình để cứu nhà họ Doãn. Lần này, DOÃN GIA CÁC NGƯỜI NỢ TÔI 1 ÂN TÌNH, NHẤT ĐỊNH PHẢI LẤY VIỆC CHĂM LO DOÃN QUỐC ẤN CHÍNH LÀ BÁO ĐÁP!*********Ngày cô bị đuổi khỏi Phương Gia, trời mưa tầm tã, Doãn Giai Kỳ đứng trước cánh cổng sắt lớn trạm khắc hoa văn tinh xảo rất lâu, lâu đến mức cả người cô trong chiếc váy trắng ướt lũn như 1 tờ giấy nát ngâm nước, cuối cùng chỉ đanh quay đầu rời đi.Nói là gả cho Phương gia nhưng thực chất chỉ đem thân sang không, không hình thức cũng không danh phận, để giờ đây cô đi giữa lòng mưa quả thực chỉ là 1 con mèo hoang không nhà, không cửa.Doãn Giai Kỳ nhìn thấy 1 căn nhà sập sệ bị bỏ hoang, lại khẽ cười nhạt 1 cái rồi đi vào đó, tiến đến đống rơm trải ra mà ngồi xuống rồi co chân lại vòng tay ôm lấy. Tiết trời mang theo hơi lạnh ùa vào, bao trùm lấy 1 thân thể đã úng nước đến nhàu nát cả tâm hồn, cả người Giai Kỳ run nhẹ lên 1 đợt, tiếng xuýt xoa rất nhỏ, sau đó cô gục mặt xuống đầu gối mình rồi thiếp đi lúc nào.Chỉ cho đến khi bên tai nghe được giọng nói:- Chà, nhà chúng ta nay có khách sao?Giai Kỳ giật mình tỉnh dậy ngước mặt lên, là vài gã đàn ông vô gia cư ăn mặc nhếch nhác đi vào, cô vội vàng đứng dậy:- Xin lỗi! Tôi không biết đây là chỗ của các người!Nói rồi, cô định rời đi thì liền bị bọn chúng chặn lại:- Ây! Đây có phải là nhị tiểu thư của Doãn gia không?- Không nhầm đi đâu được, mặc 1 chiếc váy bẩn ướt cũng xinh đẹp thế này mà.Giai Kỳ có 1 chút run sợ tránh sang phía khác:- Xin lỗi, tôi sẽ đi ngay!Nhưng xem ra bọn chúng không hề có nhã ý để cô đi, hiếm khi Doãn gia hết thời, giờ tất nhiên bọn chúng cũng chẳng còn kiêng dè:- Hiếm khi Doãn tiểu thư hạ mình đến đây, chúng ta phải tiếp đón cho tốt!Lời vừa dứt, 1 tên mãng phu liền đẩy cô ngã xuống đống rơm, sau đó 3 tên vẻ mặt gian tà trên môi là nụ cười nham nhở từng bước tiến đến gần.Giai Kỳ kinh sợ thụt lùi lại phía sau:- Các người muốn làm gì?- Chỉ là muốn giúp Doãn tiểu thư vui vẻ 1 chút thôi!Nói rồi, 1 tên lao đến ôm chầm lấy cô, Giai Kỳ liền dùng chân đạp vào người hắn, khiến tên đấy ngã văng ra. 1 tên khác thấy thế liền bước tới vung tay tát cô 1 cái rất mạnh làm Giai Kỳ ngã nằm xuống. Cảm giác toàn thân đã ngấm lạnh, nhận thêm cú đánh này khiến mọi thứ trong tầm mắt cô trở nên trao đảo.Đến thời điểm này, cô không còn sức nữa rồi, ngay cả khóc cũng không còn sức nữa. Cái gì mà Nhị tiểu thư nhà họ Doãn, trước chỉ là huyễn hào, giờ chỉ là mộng cũ.Vào lúc gần như cô đã đành phó mặc, thì 1 bóng người cao lớn từ bên ngoài đi vào, rất nhanh túm từng tên lôi ra đá bay, giọng nói thất thanh của bọn chúng vang lên:- Nghiêm thiếu gia! Xin tha mạng!Doãn Giai Kỳ chống tay xuống đất mà ngồi lên, ánh sáng từ bên ngoài đi qua cửa hắt lên tấm lưng rộng lớn của người đàn ông ấy, làm tầm nhìn của cô bị loá mờ.Chỉ khi anh từng bước đến gần, chậm rãi ngồi xuống trước mặt cô, giọng nói trầm đều vang lên:- Không ngờ Doãn tiểu thư cũng có ngày này, còn đứng lên được không?Ngũ quan trên gương mặt anh, từng đường nét khắc hoạ rất rõ, lông mày đen rậm, phượng mâu ma mị, sống mũi cao thẳng, bờ môi phong tình. Ngày hôm đấy, là lần đầu tiên cô cùng Nghiêm Quân Hạo gặp gỡ, anh ngược dòng ánh sáng mà đến đỡ lấy cuộc đời đang không ngừng rơi xuống của cô.…..”

MÀY LẤY TAO ĐI 3.5K
MÀY LẤY TAO ĐI

Truyện thuộc tác giả Hà Quỳnh Vân.

Mùa Hoa Tam Giác Mạch 715
Mùa Hoa Tam Giác Mạch

Cô một bác sĩ trẻ là tiến sĩ đi du học ở Mỹ về, vì muốn tìm tung tích của anh trai mà đã xin làm ở bệnh viện vùng cao nguyên đá. Ở đây cô đã cứu sống em gái của một người ngoại quốc tên John, sau đó John đã tài trợ cho bệnh viện Hà Giang nơi cô đang công tác một số máy móc thiết bị Tân tiến. Sau này John lại bị trúng đạn cũng được cô cứu sống, anh ta đem lòng yêu cô nhưng cô lại yêu một trinh sát ngầm. Từ đó John nghĩ đủ cách để chiếm hữu cô

YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 4.4K
YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM

Truyện thuộc tác giả Hà Quỳnh Vân.

YÊU TỪ BAO GIỜ 2.6K
YÊU TỪ BAO GIỜ

Truyện thuộc tác giả Hà Quỳnh Vân.

Tiếu Kì Tâm Ma
C 51
3 ngày trước
Chương 51: Thả hắn ra 3 ngày trước
Diệp(adeline) Bữa tiệc hoa lệ
C 21
4 ngày trước
Chương 21 4 ngày trước
Bình Long NAM HOÀNG ĐẠI ĐẾ
C 8
6 ngày trước
Chương 8 đại hội tỉ thí tứ tông 6 ngày trước
Tiếu Kì Tâm Ma
C 50
1 tuần trước
Chương 50: Tàn tiệc 1 tuần trước
Kanzania Miru Biển Và Em
C 30
1 tuần trước
Dù có là thần đi chăng nữa 1 tuần trước
Kanzania Miru Biển Và Em
C 29
1 tuần trước
Buồn thì cứ khóc đi 1 tuần trước
Kanzania Miru Biển Và Em
C 28
1 tuần trước
Cô ấy vốn dĩ không phải yêu, là các người ép cô ấy thành yêu 1 tuần trước
Kanzania Miru Biển Và Em
C 27
1 tuần trước
Khởi đầu mới 1 tuần trước
Kanzania Miru Biển Và Em
C 26
1 tuần trước
Chia xa hẹn ngày gặp lại 1 tuần trước
Bình Long NAM HOÀNG ĐẠI ĐẾ
C 7
1 tuần trước
Chương 7 vạn cổ đệ nhất kiếm pháp 1 tuần trước
Kanzania Miru Biển Và Em
C 25
1 tuần trước
Bí mật được bật mí 1 tuần trước
Kanzania Miru Biển Và Em
C 24
1 tuần trước
Tin xấu 1 tuần trước
Kanzania Miru Biển Và Em
C 23
1 tuần trước
Nuông chiều không hề sai 1 tuần trước
Kanzania Miru Biển Và Em
C 21
1 tuần trước
Si tình đến phát sợ 1 tuần trước
Kanzania Miru Biển Và Em
C 22
1 tuần trước
Kẻ ngốc trong tình yêu 1 tuần trước
Trở về đầu trang