Ta … Ngàn năm trước chôn giấu cảm xúc trong lòng.
Là một hộ vệ ưu tú của Thành Vân phủ, dưới trướng Trần đại nhân, trên đầu là mảnh thanh thiên Mạn Chu, trách nhiệm nặng nề.
Ngươi của ngàn năm trước, là một Tuyết Phiên Thủ lừng danh thiên hạ, là Tu La Vương hận ác nhân như kẻ thù. Ngươi là kẻ tự do tự tại, phong lưu thiên hạ, xem ta như bằng hữu đối đãi chân thành.
Chiến tranh bùng nổ, ngươi vì ta mà vong mạng, thân thể không nguyên vẹn. Trước lúc đi, ngươi tiêu sái nói: “Chết vì bằng hữu, ta không hối tiếc.”
Còn ta ở lại, vạn kiếp bất phục, tâm đau, tâm nát, tóc hóa bạc trắng, một màu thê lương, cô độc. Để rồi … Chớp Mắt Ngàn Năm Sau.
Thích ứng với cuộc sống tại đây thực khó, thực mệt mỏi, thực đau đớn. Nhưng an ủi lớn nhất của ta, là được gặp lại ngươi, nhìn thấy ngươi bình an, nhìn thấy ngươi hạnh phúc.
Ngươi vẫn như xưa, vẫn một thân bạch y không nhiễm bụi, vẫn là một kẻ lãnh đạm, kiêu ngạo bất tuân. Ở đây, ngươi là kẻ nắm trong tay quyền lực thao túng tất cả, danh vọng hào nhoáng mà người người ao ước, ghen tỵ.
Ngươi đã có người mà ngươi một lòng yêu thương, hết lòng che chở, có thể đánh đổi mọi thứ. Ở đây, ngươi rất hạnh phúc.
Lão thiên đã thực hiện ước nguyện duy nhất của ta, vậy ta sẽ dùng cả tính mạng của mình để bảo hộ ngươi kiếp này, bảo vệ những thứ ngươi quý trọng nhất.
“Chết Vì Bằng Hữu, Triển Hạm Ta Không Hối Tiếc”
CẢNH BÁO: Nội dung bạn đang đọc bị đánh cắp tại Tinh Quán Truyện. Bạn vui lòng truy cập Tinh Quán để ủng hộ & tương tác với Tác Giả sáng tác Truyện bạn đang đọc nha !
Thông Báo Độc Giả
1. Nếu bạn thích bộ truyện này có thể ủng hộ tác giả bằng những cách sau như Đề Cử, Mua Chương, Bình Luận, Đánh Giá .v.v.v.