Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ & thư giãn trên TinhQuan.COM. Các bạn muốn nạp xu & mua truyện xin vui lòng liên hệ Zalo: 096.126.5896 hoặc Fanpage FB Tinh Quán Truyện. BTV online 24/24h. Nạp xu xong sẽ có link đọc full ngay ạ !. Tác giả có truyện hoàn thể loại ngôn tình đã có 3000view vui lòng liên hệ Fanpage Tinh Quán Truyện để đăng ký quảng cáo truyện ạ !. Tác giả đăng tự do có thể tạo tài khoản & đăng truyện ngay ạ. Tác giả tự do có thắc mắc nào vui lòng liên hệ Fanpage Tinh Quán Truyện để được giải đáp ạ !. Trân Trọng !

KHAI TRƯƠNG DỊCH VỤ WEBSITE:

Dịch Vụ Website: Website giới thiệu dịch vụ, sản phẩm giá chỉ từ 2.900k. Vui lòng liên hệ qua SĐT, ZALO: 096.126.5896 Hoặc Facebook: Đoàn Văn Hùng
Huyết Án - Giày Đỏ

Huyết Án - Giày Đỏ

0.00/5 (0 đánh giá)
  • 2
    Chương
  • 253
    Lượt Xem
  • 1
    Yêu thích
  • 1
    Theo dõi
  • 0
    Bình luận
  • 0
    Đề cử
Giới Thiệu

Đánh Giá

Duyên Tiền Kiếp 66.6K
Duyên Tiền Kiếp

“Đóa Diên Vĩ khứ hồi kia, không có gai nhưng găm vào tim đau lắm!” “Em nhờ Cô nhắn với người ấy, dù cho có bao nhiêu thời gian qua đi, mười năm, hai mươi năm hay cả cuộc đời này, tình cảm em dành cho người ấy cũng không bao giờ phai nhạt” “Nếu cho tôi một lần trở về thời khắc đó, tôi tuyệt đối tin rằng mình vẫn không đủ dũng khí để làm khác đi. Thực tại này, phải chăng là định mệnh của mỗi chúng ta, hay đó chỉ là cách để ta biện minh cho những gì chúng ta lựa chọn?” “Hắn nhìn lại lần nữa ngôi nhà - một bóng đen trơ trọi giữa mênh mông, cánh cửa vẫn đóng kín như cuộc đời này đã khép lại với hắn” “Người không kịp xỏ dép, nước mắt lưng tròng, trên đôi chân trần băng băng chạy về phía hắn. Người quỳ xuống nắm lấy bàn tay hắn giờ đã lạnh như băng, áp tai vào lồng ngực nghe buồng tim lạc nhịp. - Khánh ơi… ư…ư…đừng…đi…ư hư…ức… đừng bỏ Cô lại một mình… Người ra sức lay hắn nhưng dường như đã mất rồi tri giác. Môi của hắn khô cong, cơ thể lỏng lẻo như ngọn đèn con lắt lay trong bão dữ” “ - Anh đừng hiểu lầm, chỉ là em không muốn anh làm bạn với lũ muỗi, ảnh hưởng tới sức khỏe và công việc, nên mới cho anh vào.- Ừm, anh biết rồi.- Anh tính làm gì?- Thì anh trải dưới nền ngủ, chứ em chưa bỏ qua cho anh mà.- Một là anh về chỗ của anh trên giường, hai là trở xuống võng!Thấy vợ nghiêm mặt, Khánh lại gãi đầu: “Là sao vậy ta, thật khó hiểu”.- Cấm đụng vào người của em!- Vậy thôi anh xuống võng cho rồi.- Anh dám!- !!!” […]Nhật ký tội trạng trang cuối cùng, dòng cuối cùng:  - Ngày 12 tháng 10 trộm xoài nhà bà Hường, bị chó rượt, đánh chó gãy chân. Đền tiền thuốc thú y hết 760 ngàn. Cấm túc bốn ngày. Nợ sáu roi. Vị chi 133 roi còn thiếu. […] - Sổ liên lạc con nhà người ta tìm mỏi mắt không thấy chữ, sổ của cô thì đầy nhóc toàn chữ của giáo viên chủ nhiệm. Nào là học dốt, đánh bạn, trêu thầy. Nào là chia bè lập phái, vô kỷ luật. Tôi đi ra đường từ đầu trên đến xóm dưới toàn nghe thiên hạ kể tội của cô. Tôi đi xin lỗi rồi đền bù thiệt hại do cô gây ra còn nhiều hơn đi chợ. Bây giờ muốn tôi làm sao đây hở cô Trúc Giang? Ông với tay lấy cán chổi gõ liên hồi lên mặt giấy cứng. - Cộp! Cộp! Cộp!… Đương sự nửa cười nửa mếu rục đầu bên dưới cuốn lịch - Nhật ký tội trạng.  - Tôi đánh cô hết lần này tới lần khác, cô hứa sửa đổi từ lần nọ tới lần kia, rồi rốt cục như nước đổ đầu vịt. Ừ thì…là do cô hoạt bát, ưa vận động, cá tính mạnh các thứ đi… Nhưng tôi nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi; nhà này xoài xanh, xoài chín; xoài ta, xoài Úc, xoài Thái muốn ăn bao nhiêu bảo tôi gọt sẵn gấp năm gấp mười lần dâng tới tận răng cho cô. Hà cớ gì? HÀ CỚ GÌ?…cô đi ăn trộm mấy trái xoài cóc nhà bà Hường nó chua còn hơn hủ giấm thất lạc hai năm của bà nội cô, để cho bà Hường tới đây xỉa xói tôi là không biết dạy con? Đã vậy còn phải hao tiền tốn của bỏ công bỏ chuyện dắt con chó của bả đi bó bột? Ông kết thúc bài “diễn văn” dài cả cây số trong tiếng cười ngặt nghẽo của số đông quần chúng. Thình lình phát cán chổi vào mông kẻ đang chịu phạt. - Bặp! - A… Trúc Giang uốn éo, miệng xuýt xoa còn tay thì chà sát vào chỗ đau. Chưa nguôi giận, ông vòng qua mảng mông còn lại quất thêm một nhát đủ lực: - Chát! - A…ah…hư… Ả gồng cứng người, thiếu chút nữa nhảy nhổm. - Đau con anh ơi! - Chứ anh không đau sao? Cũng là con, mà hai đứa kia có đứa nào như nó không? Ông ngửa mặt lên trần nhà buông thõng vai, sau lùi hai bước xuống một tông giọng: - Bẩm “vua oánh lộn”. Cô giỏi quá rồi, tôi không dạy nổi cô. 133 roi còn nợ hôm nay tôi đánh hết một lần, rồi tôi tự vẫn cho cô vừa lòng hả dạ. Phiền cô nằm sấp lên mặt bàn. Trúc Giang rụt rè giơ tay xin phát biểu. - Cô còn gì để biện hộ? - Trừ hai roi vừa đánh…còn 131 thôi…cha. […] *** Xin lưu ý: Mọi tên gọi bao gồm nhân vật, địa danh… đều là sản phẩm của trí tưởng tượng. Truyện có yếu tố tình cảm, võ thuật, bi, hài, pha chút lãng mạn. Truyện là đứa con đầu, khó tránh khỏi nhiều thiếu sót, song cũng là đứa con tốn nhiều tâm huyết nhất. Rất mong nhận được những góp ý của quý độc giả. Chân thành cảm ơn! 

Thiên Nguyệt Song Sinh 3.2K
Thiên Nguyệt Song Sinh

Thể loại: Dị năng, Cổ đại giả tưởng, Hành động, Tình cảm, (Kinh dị + Bạo lực nhẹ) “Chiến bào nửa mảnh, người kiêu hãnh ra đi. Thế gian với người chỉ là chiếc lá. Đến một nơi xa chưa từng từ biệt. Đây gió lướt mặt hồ, kia trăng rơi bể cả…” “Con hãy nhìn vạn vật bằng đôi mắt không chút hận thù và một trái tim thuần khiết bao dung” Ngày nọ khi tôi thức giấc, bỗng thấy mình không còn cô đơn nữa. Tôi nhấc thanh kiếm lên và tiếp tục hành trình với họ, những con người không chung huyết thống nhưng nguyện sống chết cùng nhau. Với chúng tôi, tình yêu là một thứ gì đó thật kì lạ, xa vời và vô vọng.  Tôi chiến đấu bằng niềm tin của những người ngã xuống, hãnh diện vì được làm một phần bé nhỏ của điều lớn lao. Để cuối cùng nhận ra nơi lồng ngực cũng chỉ là quả tim tầm thường, luôn khát khao được che chở. # Khái quát # Trên Đại lục địa từ rất lâu tồn tại hai thế lực thống trị: Đế Quốc Phương Bắc và Vương Quốc Phương Nam. Lịch sử hàng ngàn năm đã ghi lại không ít cuộc giao tranh từ cả hai phe hòng mở rộng bờ cõi. Tuy vậy không bên nào đủ vượt trội để xoá sổ bên còn lại. Trải qua hưng thịnh rồi suy vong của nhiều triều đại, biên cương mấy độ đổi dời hiện tại được phân chia bằng sông Cỏ Cháy - bắt nguồn từ hồ Điệp Tử, dưới chân dãy Liên Vân Sơn, qua hơn trăm dặm phân thành hai dòng Nam Thương và Bắc Thương. Từ điểm chia tách đấy ranh giới giữa hai quốc gia lại tính là sông Bắc Thương ra đến duyên hải. Riêng toàn bộ lưu vực Nam Thương thuộc lãnh địa của Vương quốc Phương Nam.  Sau 84 năm hoà ước, Huyết Nguyệt thứ 2574 (Lịch của Nguyệt Giáo, mỗi kỳ Huyết Nguyệt diễn ra vào ngày thứ 47 tức ngày mà mặt trăng Thuỷ Nguyệt hoá màu đỏ, cũng là ngày cuối cùng của một tháng), Đế Quốc Phương Bắc đột ngột đơn phương hủy bỏ hoà ước trước thời hạn 16 năm. Trong vòng sáu tháng, huy động quân đội tinh nhuệ, thiện chiến trên dưới 120 ngàn, cấp tốc chuẩn bị lương thực, tàu bè, chiến mã…lập doanh trại dọc theo các điểm trọng yếu đợi vượt sông Cỏ Cháy (Cỏ Cháy là sông đầu nguồn, tuy nhiều ghềnh thác nhưng dễ vượt qua, lại thuận quang lộ hơn là sông Bắc Thương - dòng chảy mạnh, lòng sông rộng, tả hữu ngạn đều là rừng sâu). Vương Quốc Phương Nam sau nhiều lần nghị hoà bất thành, buộc phải cử đại quân chống ngoại xâm. Trong đó có  100 ngàn quân chính quy triều đình, lãnh chúa từ các thành lớn đóng góp tổng cộng 40 ngàn vị chi là 140 ngàn quân cự địch.    Đúng vào ngày Huyết Nguyệt thứ 2580, mực nước sông Cỏ Cháy bị tác động bởi siêu thủy triều (chu kỳ 12 năm hay 120 lần Huyết Nguyệt) xuống mức thấp nhất, mặt trăng Thuỷ Nguyệt rực đỏ trên nền trời đêm, lu mờ cả mặt trăng còn lại - Hàn Nguyệt. Khi giao tranh chỉ còn tính bằng vài nhịp thở, từ doanh trại quân đội Phương Bắc, lửa bùng lên dữ dội kèm theo tiếng gào rú lạnh gáy. Đó không phải là thanh âm từ một trận chiến thông thường với giáo mác, kiếm khiên. Bởi ngay cả những vị tướng lĩnh dày dặn trận mạc đã gục chết mà gươm còn chưa kịp tuốt khỏi vỏ. Thứ họ đối mặt vóc dáng to lớn, dị thường và vô cùng tàn bạo. Trong lúc quân đội phía Nam đợi tin thám báo, những sinh vật bí ẩn kia âm thầm vượt sông và không cho họ có cơ hội trở tay. Chỉ sau một đêm Huyết Nguyệt, đôi bên chưa từng chạm mũi kiếm vào nhau đã tổn thất quá nửa. Tàn binh hai phe rút về cố thổ. Bắt đầu từ thời điểm đó, cứ mỗi lần Huyết Nguyệt, giống loại khát máu đó lại xuất hiện săn mồi. Những quả tim còn đang đập chính là món ăn duy nhất của chúng. Sức mạnh vượt trội kể cả so với một người khỏe mạnh nhất Vương Quốc khiến chúng trở thành nỗi ác mộng kinh hoàng cho bách tín.  Họ gọi chúng là Huyết Quỷ. Họ cũng hỏi nhau rằng: chúng đến từ đâu?  Nguyệt Giáo cùng với Nhật Giáo tồn tại mấy trăm năm. Từ biến cố sông Cỏ Cháy, khắp nơi sống trong lo sợ. Có tin đồn Song Nguyệt Vệ Thần (Theo tín ngưỡng của Nguyệt Giáo, Vệ thần chính là hai mặt trăng Thuỷ Nguyệt và Hàn Nguyệt, song sinh của Thiên Nguyệt Đại Vệ Thần) vì phẫn nộ trước cảnh con người tàn sát lẫn nhau nên phái sứ giả để ngăn cuộc chiến. Họ tin rằng khi thiên mệnh hoàn thành, thế gian sẽ sớm ngày bình yên.  Nhưng mấy năm trôi qua, Huyết Quỷ ngày một gieo nhiều tang tóc, từ niềm tin ban đầu dần trở thành hoài nghi cuối cùng là đổ lỗi.  Nguyệt Giáo đứng trước làm sóng phản giáo. Phần lớn giáo chúng cho rằng chính Huyết Nguyệt đã đem Huyết Quỷ đến, hay nói khác hơn chính Vệ thần mà họ tôn thờ đã nguyền rủa họ. Và chỉ có tìm đến sự che chở của Nhật Giáo mới có thể tránh khỏi nanh vuốt Huyết Quỷ.  Sau thời gian ngắn, Nguyệt Giáo chìm trong khói lửa và đàn áp, cùng với tai ương từ Huyết Quỷ vẽ nên bức tranh ảm đạm trên khắp Vương Quốc Phương Nam.  Giữa thời cuộc hỗn loạn đó, một tổ chức mang tên Hội Thánh Kiếm được thành lập dưới sự giám sát của triều đình. Đó cũng là lời tuyên chiến với Huyết Quỷ. Khẳng định chỉ có sức mạnh và thanh Đại kiếm mới là thứ cần thiết để đương đầu với giống loài khát máu đó chứ không phải là những buổi cầu nguyện vô ích.  Chiến Binh Hội Thánh Kiếm, những “con người” phi thường mang Đại kiếm ấy là ai? Cội nguồn sức mạnh của họ đến từ đâu? Họ sẽ phải đánh đổi những gì để vén bức màn bí ẩn đằng sau tạo vật dị thường mang tên Huyết Quỷ? Hãy cùng theo chân một cô bé với tuổi thơ bất hạnh, trên hành trình vượt qua những giới hạn của bản thân, cứu lấy quê hương và cả đức tin để trở thành một Chiến Binh vĩ đại.  * Thế giới giả tưởng này, một năm có 10 tháng, mỗi tháng có 47 ngày. 

Bình luận (0)

Trở về đầu trang