cái chết được báo trước nhiều lần và cố tình trong từng lời nói của bà mà không hề ai hay biết được cứ nghĩ đó là lời của sự hờn dỗi để nhận được quan tâm của con cái đối với bà. An Cố cháu ngoại của bà đã đôi lần được nghe câu nói ấy nhưng cô cũng chỉ đánh trống lảng cho qua câu chuyện với bà nhưng trong thâm tâm của mình An Cố đã biết rằng một con người để thốt ra được những lời đó bản thân họ đã vượt quá sức chịu đựng rồi cho nên họ mới có suy nghĩ ấy.
Đem câu chuyện vừa nghe An Cố đã tâm sự điều đó với mẹ của cô nhưng cũng được nhận lại ;
"Mày điên à nói vớ va vớ vẩn".
Bà già rồi muốn được con cháu quan tâm thôi chứ có gì đâu.
An Cố chỉ biết nhếch miệng cười rồi đáp lại một cách lạnh lùng " ừ ..cứ chuẩn bị đi cũng sắp tới ngày phải thắt trên đầu chiếc khăn trắng ".
Tiếng cửa phòng đóng sập...
Mẹ của An Cố đứng ngây ngẩn trước câu nói ấy và bắt đầu với mớ hỗn độn của tâm trí .
Chiếc điện thoại reo và kết nối đầu dây bên kia " chị à mẹ đi viện bác sĩ nói phải chuyển viện cho mẹ".
Ừ được rồi chị thay đồ rồi lên.
Mẹ An Cố đặt chiếc điện thoại xuống măt bàn và nghĩ "lẽ nào cái tiên báo của An Cố là đúng".
CẢNH BÁO: Nội dung bạn đang đọc bị đánh cắp tại Tinh Quán Truyện. Bạn vui lòng truy cập Tinh Quán để ủng hộ & tương tác với Tác Giả sáng tác Truyện bạn đang đọc nha !
Thông Báo Độc Giả
1. Nếu bạn thích bộ truyện này có thể ủng hộ tác giả bằng những cách sau như Đề Cử, Mua Chương, Bình Luận, Đánh Giá .v.v.v.
Chưa có bình luận !